Mộ An An nhìn hắn đi lên cầu thang suýt chút nữa thì ngã, liền cười khẽ ra tiếng.
Hoắc Hiển lộ rõ cảm thấy xấu hổ, liền chạy thẳng lên lầu không quay đầu lại.
Hoắc Hiển lấy quần áo cho Mộ An An, rồi kêu cô lên lầu hai tắm rửa.
Mộ An An không có đi tắm ngay mà dựa cửa, cầm điện thoại.
Sau khi do dự, cuối cùng cô cũng gọi điện cho Thất gia.
Mộ An An gọi điện thoại, không phải là để nói chuyện với Thất gia về chuyện bệnh viện.
Cô không muốn nói.
Chỉ là trong lòng khó chịu, muốn nghe giọng nói của Thất gia một chút.
Đột nhiên có chút hối hận.
Vừa rồi cô không nên vì hai ba câu nói của Đường Mật, mà kìm nén, không có đi tới phòng làm việc gặp Thất gia, giải thích rõ
ràng với Thất gia.
Cô đã không gặp Thất gia gần một ngày rồi.
Rất nhớ.
Vô cùng nhớ.
Điện thoại đã được kết nối nhưng hồi lâu vẫn không có ai nhấc máy, điều này khiến trong lòng Mộ An An bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Mãi cho đến khi điện thoại sắp tự động ngắt máy, mới nhấc máy: “An An?”
Vừa nghe thấy giọng nói của Thất gia, cái mũi Mộ An An liền bắt đầu chua xót.
Cô ủy khuất.
ủy khuất vì bị nói xấu, cảm thấy bản thân có tội và áy náy, vết thương cũng đau.
Cảm xúc dâng trào, nhất thời Mộ An An không biết phải nói gì.
Cô trì hoãn lại một lát, mới cố gắng bình phục lại, nói với giọng điệu thường ngày: “Thất gia, tối hôm nay cháu muốn rủ Trần Hoa đi ăn cơm, có lẽ tối nay cháu sẽ
về trễ.
”
“Uh.
”
“Thất gia, thật xin lỗi, cháu có phải lại chọc tức…”
“Thất gia!”
Mộ An An còn chưa có nói xong, chợt nghe thấy giọng