Hoắc Hiển vừa mới dứt lời, Mộ An An liền mở cửa.
Khuôn mặt cô nghiêm túc, dùng sức bóp chặt điện thoại: “Tôi muốn đi về!”
“Trở về?” – Hoắc Hiển kinh ngạc, thấy cô chưa có tắm rửa, thậm chí còn chưa có thay quần áo: “Cô cứ như vậy đi sao? Không phải cô lo lắng bạn trai nhìn thấy, cho nên mới không muốn trở về, hiện tại lại vội vàng trở về, vội vàng bắt kẻ thông dâm sao?”
Ngay khi Hoắc Hiển nói lời này, Mộ An An lập tức trừng mắt nhìn hắn.
Đôi mắt đỏ hoe, hung tợn, giống như Hoắc Hiển nói thêm nữa một câu, thì sẽ giết chết hẳn.
Hoắc Hiển lập tức đầu hàng: “Chị An à, em sai, em sai lầm rồi.
Chỉ là tôi thấy tâm trạng của cô không ổn, cho dù cô muốn đi về, cũng phải thay quần áo một chút.
”
Mộ An An không nói gì, mím môi.
Sau một vài giây, mới cúi đầu nhìn bộ dạng chật vật của bản
thân.
Giây tiếp theo, liền xoay người quay lại phòng tắm, đóng cửa lại!
Hoắc Hiển đứng ngoài cửa ‘tặc lưỡi’ một tiếng: “Tôi đoán là cô gọi điện thoại cho bạn trai nhưng lại không nghe máy, chậc chậc, bây giờ đi về, gặp phải cảnh tượng thông dâm, muốn giết người mất thôi.
”
“Bạn gái bị bắt nạt, bạn trai cũng không thèm đếm xỉa tới chuyện này, còn ở cùng những người phụ nữ khác, bắt gặp cảnh tượng này có hơi lớn.
”
Hoắc Hiển chỉ than vãn có mấy câu, giọng nói cũng không có quá lớn, nhưng căn phòng này cách âm không tốt lắm, những gì Hoắc Hiển nói, tất cả đều lọt hết vào tai Mộ An An.
Cô nghiêm túc nhìn chằm chằm bản thân ở trong gương.
Trở về bắt kẻ thông dâm?
Bắt quả tang Thất gia và Đường Mật.
Cô lấy thân phận gì chứ?
Mộ An An đều nói với Hoắc Hiển
và Trần Hoa, Thất gia là bạn trai của cô.
Nhưng cô sở dĩ nói như vậy, là bởi vì Thất gia giúp cô trả lời tin nhắn đó, đó chỉ là một tấm chắn.
Nói trắng ra, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ được Thất gia