Dáng người nóng bỏng, khuôn
mặt trong sáng, thuần khiết, vượt quá so với gu thẩm mỹ của Hoắc Hiển!
Hoắc Hiển nhìn ngây ngốc một hồi lâu mới phản ứng lại, hiện tại có chút không thích hợp, hắn ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói: “Cái quái gì thế nhỉ, không phải cô muốn đi về sao, tôi lái xe đưa cô về.
”
“Tôi không về nữa.
” – Mộ An An nói, đôi mắt rũ xuống.
“Sao?” – Hoắc Hiển có chút kinh ngạc.
Mộ An An không nói chuyện.
Cô sợ.
Cô sợ quay lại sẽ thấy những cảnh không nên thấy, khiến cô không biết phải kết thúc như thế nào.
Vừa rồi sau khi bị cúp máy, Mộ An An hận không thể quay trở về, để xem Thất gia và Đường Mật rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng những lời nói của Hoắc Hiển, thực sự đã đánh thức Mộ An An.
Hoắc Hiển nghĩ cô là bạn gái, cho nên thân phận rõ ràng, có thể trực tiếp về mà giết, nên ngược thì phải ngược, nên làm loạn thì phải làm loạn.
Nhưng cô không có thân phận gì cả.
Không có tư cách.
Không quyền lợi.
Không thân phận.
Khi nghĩ đến điều này, Mộ An An liền cảm thấy khó chịu, và sợ hãi.
Sự là vì, chỉ cần đêm nay không quay về, thì ngày mai trở về coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
“Vậy… đêm nay cô ở lại đây sao?” – Hoắc Hiển phản ứng nửa ngày, mới cất chìa khóa đi.
Mộ An An nhíu mày: “Cô nam quả nữ, không thích hợp.
”
Sau khi nghe được lời này, Hoắc Hiển rất muốn nói gì đó với Mộ An An.
Hắn vô cùng vui vì là cô nam quả nữ.
Nhưng thoạt nhìn, Mộ An An lúc này cụp mắt xuống, trông có vẻ rất không thoải mái, Hoắc Hiển liền có chút nghiêm túc: “Đưa cô qua chỗ Trần Hoa nha?”
“Đưa tôi tới khách sạn đi.
” – Mộ An An ngẩng đầu.
Hoắc Hiển lắc đầu nói: “Cô như thế này, đưa cô tới khách sạn tôi không có yên tâm.
”
“Hay để tôi đón Trần Hoa qua đây?” – Hoắc hiển đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng hoàn hảo: “Không