Khi Giang cầm nhìn thấy Hoắc Chân Chân đi vào phòng wc đóng cửa lại, Giang cầm bí mật đi theo, ở cửa wc nghe được một câu:
“Các người tự mình sắp xếp người cho tốt đi, tôi không muốn cô ta sống qua sáng mai!”
Giang cầm cười lạnh một tiếng, trở về chỗ ngồi ban công như
không có việc gì xảy ra.
Tại biệt thự của Hoắc Hiển.
Khi Hoắc Hiển lái xe đưa Trần Hoa về tới trước biệt thự, liền nhìn thấy bên trong biệt thự một mảnh tối đen, mà cửa sổ bên cạnh còn bị người ta đập vỡ, lúc này sắc mặt hắn liền thay đổi.
Hoắc Hiển cởi mũ bảo hiểm ra, nhảy ra khỏi xe, rồi hét lên: “Mộ An An!”
Bên trong không có ai đáp lại.
Trần Hoa ngẩn người ra, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Hoắc Hiển, cũng ý thức được đã có chuyện gì xảy ra, cô liền nhanh chóng nhảy xuống xe đi theo Hoắc Hiển vào nhà.
“Mộ An An?”
Hoắc Hiển lại hét lên một tiếng, cố gắng tìm chìa khóa trong túi nhưng không tìm được, Hoắc Hiển nóng nảy, trực tiếp đạp cửa “Mộ An An!” Hoắc Hiển một cước đạp cửa phế đi, Trần Hoa đi theo ở phía sau, cảm thấy toàn bộ biệt thự đều đang rung chuyển.
Hoắc Hiển vội vàng đi vào, mượn dùng ánh đèn ngoài cửa, nhìn thoáng qua liền thấy Mộ An An đang cuộn mình trên sô pha.
Hắn tạo ra tiếng động lớn như vậy, nhưng Mộ An An hoàn toàn không có phản ứng lại.
“Mộ An An?”
Hoắc Hiển lại hét lên một tiếng, rồi lao đến trước mặt Mộ An An: “Mộ An An? Mộ An An, cô không sao chứ? Mộ An An!”
Hắn nắm chặt vai Mộ An An, và bắt đầu lắc lư dữ dội.
Mộ An An chật vật giữ cơ thể lại: “Tôi không sao, nhưng anh tiếp tục lắc nữa, tôi sẽ có chuyện đấy.
”
Giọng nói cùa Mộ An An có chút yếu ớt.
Hoắc Hiển nghe thấy giọng nói của cô, lúc này mới có chút nhẹ
nhõm, hắn đỡ Mộ An An: “Có chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Có người đột nhập vào nhà ăn cướp sao?”
“Không có.
” – Mộ An An lắc đầu, đẩy Hoắc Hiển ra: