Mộ An An vươn tay ngăn vai Trần
Hoa lại, kéo cô ấy tới sô pha, ngồi xuống: “Không có gì nghiêm trọng, chờ Mặc Mặc tỉnh lại, sự thật sẽ được phơi bày.
Cho dù internet có phát tán điên cuồng,thì cũng không có ảnh hưởng gì đến mình.
”
Nói xong, Mộ An An nhặt điện thoại ở trên mặt đất lên, tùy ý để sang một bên.
Mộ An An nói sang chuyện khác: “Vừa rồi Hoắc Hiển nói sẽ mang đồ ăn ngon trở về, hai người có mang về không vậy?”
“Sao?” – Trần Hoa mất một lúc,
mới phản ứng lại: “Có, tụi mình mua rất nhiều đồ nướng, đang để ở ngoài cửa, vừa rồi sốt ruột quá nên quên cầm vào.
”
Nói xong Trần Hoa liền đi ra ngoài lấy đồ nướng.
Cùng lúc đó, đèn ờ trong biệt thự liền được bật sáng lên.
Mộ An ở trong bóng tối quá lâu, ánh sáng đột ngột khiến cho mắt cô không thích ứng được, liền vội vàng che mắt lại, nhưng cảm giác nhức nhối và khó chịu vẫn còn đó, kích thích nước mắt chảy ra.
Hoắc Hiển từ trong phòng tiện ích đi tới: “Chỉ là đứt cầu dao, không có vấn đề gì lớn… Mộ An An, sao cô lại khóc vậy?”
“Mắt tôi từng được làm phẫu thuật, tôi không thể chịu được ánh sáng chói đột ngột.
” – Khi Mộ An An giải thích khi thì đã có thể thích ứng trở lại.
Sau đó lấy khăn tay lau nước mắt ở trên mặt.
Trần Hoa mang đồ nướng và bia đi vào.
Hoắc Hiển bước cầm tới lấy đồ,
nhét đồ vật ở trên bàn vào trong ngăn kéo, sau đó bày đồ ra, rồi trực tiếp ngồi bệt dưới đất.
Đồng thời dặn dò Trần Hoa và Mộ An An: “Hai người đừng ngồi ở trên sô pha, ăn không thoải mái, cứ ngồi trực tiếp trên sàn nhà đi, để tôi tìm phim xem.
”
Nói xong, Hoắc Hiển liền mở màn hình TV, đồng thời tìm video trên điện thoại, chiếu lên màn hình.
Trần Hoa đi tới, ngồi trên tấm thảm trước ghế sô pha.
Hoắc Hiển mở lon bia cho hai
người.
Khi đặt bia trước mặt Mộ An An, hắn liền thuận miệng hỏi: “Cô nói