Mộ An An không thích không như vậy khí: “Mau ăn đi, đều nguội hết rồi.
”
Hoắc Hiển hoàn hồn: “Cái gì cũng không nói, cụng ly trước đi.
”
Mộ An An thoải má: “Ai mà chưa từng có bi kịch tuổi thơ chứ.
”
Lời này vừa nói ra, cả ba người đều bật cười, Hoắc Hiển lại chém gió một câu: “Tôi không có nha, tuồi thơ của tôi dễ chịu lắm.
”
Mộ An An: “Cút đi.
”
Sau đó ba người họ không nói nhiều về thời thơ ấu của Mộ An An nữa, cũng như là về chuyện của Mặc Mặc, bọn họ có sự ăn ý với nhau.
Cái gì không tốt thì đừng có đề cập đến, cũng đừng nghĩ đến, cứ vui vẻ cùng bạn bè uống một chút rượu, ăn một chút đồ nướng.
Tại thủ đô, bệnh viện tư nhân của gia tộc Tông Chính.
Có rất nhiều người của gia tộc Tông Chính tập trung ở ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt của mỗi người đều nghiêm nghị.
Bởi vì người đang ờ trong phòng phẫu thuật là lão gia Tông Chính tiếng tăm hiển hách ở thủ đô.
Trong những năm đầu, gia tộc Tông Chính đã có sự hiện diện mạnh mẽ ờ Châu Âu, gia tộc vẫn luôn ở Âu Châu, nhưng lão gia
tuổi đã lớn, nên từ từ chuyển toàn bộ gia tộc Tông Chính về thủ đô.
Bây giờ lão gia Tông Chính tuổi tác đã cao, lần này đột nhiên lên cơn đau tim, lúc này đã kinh động đến toàn bộ gia tộc.
Dù sao đối với một gia tộc khổng lồ như vậy, nếu như lão gia Tông Chính đột nhiên rời đi, thì việc lựa chọn người chủ trì tiếp theo là một việc trọng đại, cho nên những người này cho dù ở Âu Châu cũng phải trở về càng sớm càng tốt.
Khi kết thúc ca phẫu thuật, khi bác sĩ cho biết, lão gia đã qua khỏi cơn nguy kịch, có người trên mặt cảm thấy thoải mái, có người lại cảm thấy đáng tiếc.
Tông Chính Ngự đứng bên ngoài đám đông, sau khi