Giang Trấn liên tục phủ định, nhưng bàn tay lại không ngừng run rẩy.
Quách Nguyệt Hoa ở bên cạnh rơi vào trầm mặc, bà luôn cảm thấy trong chuyện này có điểm kỳ lạ.
Những năm gần đây, tất cả mọi người đối với cô công chúa nhỏ bên cạnh Thất gia này cũng chỉ là thái độ hâm mộ, cũng không có ai truyền ra ngoài chuyện cô công
chúa nhỏ này từ lúc nào và làm cách nào có thể đến bên cạnh Thất gia.
Nếu như đứa bé đó đúng là con của Mộ Thanh, vậy thì khó giải quyết rồi.
Quách Nguyệt Hoa nheo đôi mắt sắc sảo, liếc về phía Giang Trấn đang vì chuyện năm đó mà cắn rứt lương tâm, bà không hề có ý định nói ra suy nghĩ trong lòng của mình cho ông nghe.
Ngày tiếp theo.
Vào buổi sáng, Mộ An An vừa thức dậy liền thấy Thất gia đang ngồi ở sofa.
Cô vốn dĩ vừa gặp ác mộng nên tâm trạng cũng không tốt.
Nhưng khi nhìn thấy Thất gia đang khoanh tay, nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên sofa thì mọi ác mộng đều biến mất, chỉ còn lại vẻ xấu hổ.
Mộ An An tuy gan dạ, nhưng chỉ cần xảy ra tí chuyện là cô rất dễ gặp ác mộng, mất ngủ.
Lúc trước khi được đón về Ngự Viên Loan, Thất gia lúc nào cũng ngủ ở chiếc sofa đó.
Lo cho cô gặp ác mộng, hoặc bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Chắc chắn người đầu tiên vỗ về cô sẽ là anh.
Mộ An An lén vén chăn lên, để chân trần chạy đến bên Thất gia.
Cô ngồi xổm trước mặt Thất gia, rồi ngẩng đầu lên thưởng thức vẻ mặt đang ngủ của Thất gia.
Lông mi cùa anh thật dài.
Ngày thường Thất gia rất lạnh lùng, đặc biệt là ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Ngay cả Mộ An