Sau đó đặt Mộ An An lên bồn rửa tay: “Sửa sang lại một chút đi, đưa cháu đi một nơi.
”
“Đi đâu vậy?” – Mộ An An hỏi.
Tông Chính Ngự không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nhéo tai Mộ An An rồi rời khỏi phòng tắm.
Mộ An An nghiêng đầu nhìn bóng lưng Thất gia rời đi.
Đi đâu vậy chứ?
Mộ An An nhún vai.
Bất kể là đi đâu, chỉ cần ờ bên cạnh Thất gia, thì chính là điều tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, Mộ An An liền đi tắm rửa đơn giản.
Khi ở trong phòng quần áo, Mộ An An vốn muốn chọn cho mình chiếc váy ngắn trễ vai màu đỏ mà cô đặc biệt thích.
Chiếc váy ôm sát cơ thể đặc biệt khoe dáng và đôi chân dài miên
man.
Nhưng nghĩ đến bữa tiệc lần trước, Mộ An An đã mặc đồ gợi cảm trưởng thành để khiêu khích phản ứng của Thất gia, cuối cùng cô quyết định từ bỏ.
Muốn trêu Thất gia, thi cũng phải từ từ.
Không thể làm nhiều quá cùng một lúc, khiến Thất gia trừng trị mình cũng không tốt lắm.
Cho nên sau khi chọn một vòng Mộ An An giữ nguyên phong cách ăn mặc cũ.
Cô chọn một chiếc áo hoddie có
kiểu dáng chắp vá đặc biệt.
Chiều dài áo đến mông, cô phối đồ đơn giản với quần short, đôi giày cao cổ màu trắng.
Như vậy vừa trông trẻ trung lại vừa lộ ra một chút gợi cảm.
Nếu là trước đây Mộ An An sẽ thấy phiền phức, chỉ cần mặc quần thể thao cột dây và đội mũ thì cô sẽ là một cô gái siêu ngầu.
Nhưng hiện tại không được.
Cô gái siêu ngầu không thể khiến Thất gia động lòng được.
Khi Mộ An An ngồi vào bàn trang điểm, cô thấy rất hài lòng với ngoại hình của mình.
Ngoại trừ miếng băng gạt ở trên trán có chút phá hoại nhan sắc ra.
Khi cô đang định đội mũ hay thay một chiếc băng đỏ dễ thương đẻ che đi vết thương thì tiếng gõ cửa liền vang lên.
“Vào đi.
” – Mộ An An vừa dứt lời, thì cửa phòng được đẩy ra.
Bác sĩ Cố cầm hộp thuốc đi vào phòng.
Khi bác sĩ Cố đóng cửa lại, liền than thở một câu: “Tiểu thư An An, tôi cảm thấy gần đây nếu cô có thời gian rảnh thì nên lên chùa thắp hương