Vốn định đối mặt với Mộ An An, nhưng bởi vì trên mắt trái của hắn có một vết bầm tím, nên hắn không có cách mở quá lớn.
Mộ An An mặc kệ hắn.
Lướt qua Tông Chính Ngự đi về phía nhà ăn.
“Chờ đã.
” – Tông Chính Ngự vươn tay siết chặt cánh tay Mộ An An: “Dần đi, kiểm tra đầu óc.
”
Mộ An An ờ nhà mặc áo ngắn tay, cái nắm chặt này của Thất gia, liền cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay khô ráo của anh, khiến cánh tay của Mộ An An đụng vào đầu ngón tay của anh, theo bản năng mà run lên.
Hình ảnh ngày hôm qua nắm lấy cánh tay của Thất gia liền hiện lên ở trong đầu cô.
Trong lòng lại nóng lên một trận.
Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh và kiên định của Thất gia, trái tim cô lại chùng xuống.
Bác sĩ Cố ờ bên cạnh thấy thế, liền tạm dừng vài giây: “Kiểm tra đầu óc?”
“Thất gia, ý của tôi là, việc kiểm tra này vẫn có chút tổn hại đến sức khỏe, sẽ không tốt nếu kiểm tra quá thường xuyên.
”
Tông Chính Ngự vẫn chưa trả lời, chỉ là liếc nhìn bác sĩ cố một cái.
Bác sĩ Cố run rẩy: “Tôi lập tức dẫn tiểu thư đi kiểm tra ngay.
”
Cảm xúc của Mộ An An hiện tại đang suy sụp, kiểm tra thì kiểm tra, cô không có gì phản đối.
Cũng không nhiều lời, lẳng lặng đi theo bác sĩ cố tới khu y tế của Ngự Viên Loan.
Mộ An An đi bên cạnh bác sĩ cố.
Bác sĩ Cố nhìn lén Mộ An An vài lần, cuối cùng nhịn không được: “Tiểu thư An An, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Thất gia không có ý gì với tôi hết.
” – Mộ An An nói thẳng: “Một chút đều không có.
”
Bác sĩ Cố kinh ngạc: “Sao vậy?”
Mộ An An: “Lần trước, khi tôi bị ngã ở trong phòng tắm, Thất gia đã vô tình nhìn thấy cơ thể của tôi, lúc sau liền rời đi.
Anh nói Thất gia mất bình tĩnh, tôi đã rất cao hứng.
”
Cao hứng hình như cảm thấy được, thời gian với Thất gia đã tăng thêm một bước.
*
Cao hứng, vì nghĩ răng mình đã
nhìn thấy được ánh sáng.
“Anh còn nói, tôi đi tiệc rượu Hoắc gia, thay quần áo khêu gợi, đẻ khiến Thất gia nhìn tôi khác đi, Thất gia cũng sẽ không thờ ơ nữa.
”
Bác sĩ Cố càng nghe Mộ An An nói, càng cảm thấy giọng điệu của cô rất mất mát.
Bác sĩ Cố nhịn không được hỏi: