Nhưng cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ phải nhận một kết cục thảm hại.
Những gì Thất gia thực sự đã làm với cô, yêu, không, buông, tay, cô suýt chút nữa là sụp đồ!
vốn dĩ Mộ An An chỉ là đi kiểm tra não, nhưng sau đó thấy còn một chút thời gian nữa mới lên máy bay đến thủ đô, nên kiểm tra cơ thể luôn.
Kiểm tra vài thứ nên cần trì hoãn lại máy bay.
Nhưng các bài kiểm tra có thể được đưa ra đều không có vấn đề gì, mỗi một chỉ số đều ờ cho biết cơ thể Mộ An An siêu khỏe mạnh.
Ngay cả vấn đề về tâm bệnh
cũng không có.
Thất gia lúc này mới yên tâm, đưa Mộ An An lên máy bay tư nhân bay về thủ đô.
Mộ An An đêm qua không ngủ nhiều, lại đi kiểm tra một trận, tinh thần không tốt lắm.
Sau khi lên máy bay tư nhân, Mộ An An nói với Tông Chính Ngự một tiếng, rồi trốn vào phòng ngủ.
Thật ra cũng ngủ không được.
Không buồn ngủ, mà là mệt mỏi.
Đến cuối cùng Mộ An An cũng từ bỏ giãy dụa, dựa vào giường chơi điện thoại, mới biết.
Sau sự việc ngày hôm qua, đã quên trả lời Người giàu nhất thế giới.
Hiện tại trong tin nhắn riêng của Weibo chứa rất nhiều lời nhắn.
Người giàu nhất thế giới: Chị gái à, chị đâu rồi?
Người giàu nhất thế giới: Tôi tập hợp xong rồi, có muốn thư mời nữa không vậy? Chị có thể được nhìn thấy Thất gia mà chị chưa
từng thấy, Thất gia không có đủ lực hấp dẫn sao?
Người giàu nhất thế giới: Chị gái à, nếu chị không trả lời tôi, tôi sẽ nhường thư mời cho người khác đấy, chỉ còn lại một cái thôi.
Người giàu nhất thế giới: Chị đừng tưởng chị học giỏi, giải được đề toán, là chị có thể kiêu ngạo, đột nhiên biến mất như vậy, tôi cảnh cáo chị, lập tức xuất hiện cho tôi!
Người giàu nhất thế giới: Xuất hiện!
Mộ An An đại khái đã xem xong hết lời nhắn, nhưng thật ra cỏ chút bật cười.
Cô đang chuẩn bị trả lời, thì bên kia lại gửi tin tới nữa.
Người giàu nhất thế giới: Tôi đi đây, rốt cục chị coi thường tôi đúng không?
An: Tôi xin lỗi, ngày hôm qua có chút việc, không nhìn thấy tin nhắn.
Thư mời còn không vậy?
Người giàu nhất thế giới: Không còn nữa.
Mộ An An nhìn ba chữ này có chút tiếc nuối và mất mác, nhưng cô lại cảm thấy nên như vậy.
Người ta cho thư mời, còn cô lại chơi trò biến mất.
Cô chỉ có thể nghĩ ra cách khác thôi.
Mộ An An gõ trên màn hình điện thoại: Không sao, tôi suy nghĩ cách khác, ngày hôm qua cũng là do