Ngộ nhỡ trên đường có vấn đề gì đó, đều có thời gian để khắc
phục.
Người giàu nhất thế giới: Được.
Toi vừa gửi cho chị ID WeChat của tôi, chúng ta sẽ gặp nhau tại quán cà phê trên tầng một của trung tâm thương mại này vào buổi tối.
Đối phương cũng sảng khoái, sau đó đối phương liền gửi tới một địa chỉ.
Mộ An An mờ ra xem, ở bên tìm thấy quán cà phê mà cô em gái nói, cũng phát hiện câu lạc bộ TAG, nằm ngay ở phía đối diện.
Bản đồ toàn cảnh, có thể thấy toàn cảnh bề ngoài của TAG.
Kiểu dáng của tòa nhà câu lạc bộ TAG là một hình vuông, xung quanh được trang trí bằng vàng, thực sự nguy nga lộng lẫy đến cực điểm, nằm giữa trung tâm thành phố với tư thế vô cùng kiêu ngạo.
Rõ ràng là đang nói với thế giới, về thế lực và sự huy hoàng của Thái Tử Đoàn.
Người giàu nhất thế giới: Buổi tối mấy giờ vậy?
Mộ an an: Không chắc, tôi sẽ nói trước một tiếng, được không?
Người giàu nhất thế giới: Hiện tại tôi đang ở bên ngoài, tôi đã nói với ông ba của tôi là ờ bên ngoài làm bài tập, chị chỉ cần đến nơi rồi gửi cho tôi một tin nhắn là được.
Mộ An An gửi một biểu tượng cảm xúc ‘OK’ qua, đối phương trả
lời bằng biểu tượng cảm xúc của một cô bé dễ thương, trên đó cỏ dòng chữ: Trông bạn thật ngọt ngào.
Đúng là một cô gái đáng yêu.
Mộ An An đang định rời khỏi Wechat, thì lại nhận được một tin nhắn từ Trần Hoa.
Trần Hoa: An An, buổi tối cùng nhau ăn cơm không?
Mộ An An: Hiện tại mình đang đi thủ đô vài ngày rồi, thứ Hai mình sẽ trờ lại.
Mộ An An mới vừa trả lời, thì Trần Hoa lại gọi điện tới đây.
“An An, sao cậu lại đột nhiên đi thủ đô vậy?” – Giọng nói của Trần Hoa có chút trầm xuống.
Mộ An An nói: “Mình cùng Thất gia đi chơi hai ngày, để thả lỏng tâm tình.
”
“À à.
” – Trần Hoa gật đầu, rồi đột nhiên im lặng.
Mộ An An dù sao vẫn cảm thấy Trần Hoa có chút kỳ lạ.
Sau sự việc của Mặc Mặc, cảm
xúc Mộ An An không được tốt cho lắm, cũng không cỏ liên lạc nhiều với Trần Hoa.
“Sao vậy?” – Mộ An An hỏi.
“À, không.
” – Trần Hoa theo bản năng trả lời, tạm dừng một lát rồi thì thầm nói: “Mình chỉ muốn hỏi cậu, cậu có liên lạc được với Hoắc Hiển không?”
“Hoắc Hiển?”
“Uh, sau ngày đó ở bệnh viện, giống như đã biến mất…” – Giọng nói của Trần Hoa ờ bên kia có chút yếu ớt: “Mình nghĩ, anh ấy
có lẽ sẽ đến tìm cậu.
”
“Không có.
”