Mộ An An vẫn điềm đạm bình tĩnh nói:” Các người về đi, đội ngũ y tế đến tôi sẽ liên hệ các người.
”
“Cảm, cảm ơn tiểu thư An An, cảm ơn cảm ơn.
”
Hai người lớn Đường gia cuống quít nói cảm ơn, sau đỏ dắt theo Đường Mật tính rời đi.
Nhưng Đường Mật không có ý định muốn rời đi, mà đứng tại chỗ nhìn
chằm chằm Mộ An An.
Đường Mật hỏi: “Tại sao?”
Mộ An An giương mắt nhìn Đường Mật.
Đường Mật tiếp tục hỏi: “Hôm nay tôi đến xin lỗi thì đích thực là nhận thua.
Nhưng với tính cách của cô, cô chắc chắn sẽ không giúp tôi.
Tôi bị huỷ dung, Đường gia cũng chỉ còn cái vỏ trống, cả đời còn lại của tôi cũng sẽ qua trong một đống lộn xộn, đê hèn, những thứ này không phải là thứ cô muốn thấy sao?”
Câu hỏi này của Đường Mật vừa hỏi, cha mẹ Đường ở bên cạnh lập tức lo ngại nhìn về phía Mộ An An, sau đó bắt lấy Đường Mật nói: “Đường Mật, con nói gì thế hả? Đi nhanh lên.
”
“Con còn muốn quậy nữa sao?”
Giọng cha Đường trở nên nghiêm túc.
Nhưng Đường Mật không quan tâm, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Mộ An An đợi đáp án.
“Cô sống như thế nào không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không có hứng thú biết.
” Mộ An An nói, “Tôi chỉ cần xác định tôi đã báo được thù ở cô là được.
”
Lời này vừa trực tiếp vừa đơn giản.
Cũng triệt để thanh lý hết chuyện giữa cô và Đường Mật.
Đường Mật không nói gì nữa, bởi vì cô ta không biết nên nói gì, sau đó liền bị cha mẹ lôi đi.
Nhưng ánh mắt cô ta vẫn cứ dán lên Mộ An An.
Ánh mắt ấy pha trộn quá nhiều cảm xúc phức tạp.
Có không thể hiểu được, có hận, cũng có sự ngưỡng mộ.
Nhưng mà Mộ An An không hứng thú
đi biết những