Mộ An An nhìn cô bé đang đánh game kịch liệt khẽ thở dài, ngồi vào chỗ đối diện tiểu Cửu, cắn răng chịu khổ mà bắt đầu làm bài kiểm tra giúp cô bé.
Mộ An An vừa cầm bút thì điện thoại tiểu Cửu vang lên.
Rõ là có người gọi đến.
Cô bé cắu kỉnh ngắt máy, kết quả nhân vận trong game đã chết mất rồi.
Tiểu cửu mắng một câu: “Moẹ bà!”
Mộ An An bình tĩnh nhìn cô ta.
Tiểu Cửu bực bội nói: “Em không thể
nhịn được chính là em đang chơi game mà có người gọi điện đến cho em, vừa bắt mày là sẽ chết.
”
Vừa nói xong điện thoại lại reo.
Tiểu Cửu hung hăng bắt đầu mắng: “Anh tốt nhất là tìm một lý do hợp lý để gọi cho tôi đi, nếu không tôi sẽ… ôi, anh Bảy hả!” Mộ An An vốn đang cúi đầu làm kiểm tra, kết quả đang nghe nghe tiểu Cửu vừa nãy còn đang mở miệng đại khai sát giới, đột nhiên lại đổi giọng.
Vừa ngước đầu nhìn liền thấy cô bé Loli đang cười nịnh nọt nói với người trong điện thoại: “Anh Bảy à, anh cuối cùng cũng chịu quay về rồi sao, tiểu
Cửu thật sự rất nhớ anh đó anh Bảy.
”
Mộ An An nghe giọng của tiểu Cửu xong thì da gà da vịt trên người lập tức nổi hết lên.
Đồng thời Mộ An An còn cảm nhận được sự sợ hãi của người được gọi là “anh Bảy” kia.
“Được, anh Bảy tối nay em nhất định sẽ về nhà, ừm, tạm biệt!” Tiểu Cửu nghiêm túc ngắt điện thoại.
Hai tay bưng điện thoại đặt trên bàn, trông như đang dâng hương vậy.
Mộ An An mờ mịt.
Tiểu Cửu ngẩng đầu, cười hihi, “Em nói với chị, em có vài anh trai vô cùng thương em, duy nhất chỉ có một anh trai bạo chúa chưa?”
Mộ An An lắc đầu, cô với tiểu Cửu chỉ có thể tính là bạn quen trên mạng.
Đối với chuyện trong gia đình