Tông Chính Nghiêm đi về phía cửa quán cà phê, kết quả ngay chỗ rẽ, đột nhiên đụng trúng một người.
Hắn vội đỡ lấy người ta: “Xin lỗi.
”
“Thật ngại quá.
” – Đối phương đáp ngắn gọn sau đỏ cũng không nhìn Tông Chính Nghiêm một cái mà đi về phía trước.
Tông Chính Nghiêm vốn muốn rời đi, nhưng lại đột nhiên quay đầu nhìn bóng lưng người con gái vừa đụng trúng mình.
Người con gái dường như đang nhìn vào vị trí trước cửa, không biết đang nhìn gì mà cau mày, biểu cảm ngưng trọng.
Bởi vì luôn nhìn vào vị trí trước cửa nên cô ấy lại đụng trúng một người nữa.
“Thật xin lỗi.
” – Mộ An An vội cúi đầu nói xin lỗi.
Vươn tay khẽ nhéo trán mình.
Liên tục đụng phải hai người khiến Mộ An An cảm thấy có chút choáng.
Nhưng Mộ An An vẫn kiên trì nhìn về vị trí phía cửa.
Cô vừa nói chuyện điện thoại với Tông Chính Ngự xong, rời khỏi nhà vệ sinh là cô quay về tìm tiểu Cửu ngay.
Kết quả vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền thì nhìn thấy một bóng lưng.
Một bóng lưng rất giống Chung Đình!
Chung Đình đến tìm Chung Thẩm vài lần, Mộ An An cũng gặp qua vài lần nên đại khái cũng có chút quen thuộc.
Vừa nãy đi ra, thoạt đầu nhìn bóng lưng ấy, máu trong toàn thân Mộ An An lập tức chảy ngược.
Nhưng vừa nhìn lại thì người đã rời
khỏi rôi.
Mộ An An vốn muốn đuổi theo, kết quả bị người ta đụng trúng liền đột nhiên bình tĩnh lại.
Chung Đình vẫn luôn trốn