Mộ An An vừa tắm và sấy khô xong, liền tùy ý để tóc dài xõa trên vai.
Kết thúc bữa ăn, Thất gia đưa Mộ An An về đến phòng, rồi liền rời đi.
Nghe ý tứ trong lời anh nói, chính là tối nay và sáng mai anh sẽ rất bận, phỏng chừng là không kịp đến tiễn Mộ An An được, nên anh sẽ sắp xếp La Sâm đưa Mộ An An đi.
Tuy rằng trong lòng Mộ An An có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu chuyện bảo Thất gia đi bận việc của mình trước đi.
Mộ An An ngồi một mình trong khách sạn nhắn tin với tiểu Cửu, thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ chiếc điện thoại khác.
Đó là chiếc điện thoại với thân phận Tông Thất.
Tin nhắn đến là của Giang cầm.
Giang cầm: Ngày mai mấy giờ chúng ta gặp mặt, vẫn là ở chỗ cũ sao?
Tông Thất: 8 giờ tối, Mộ vân Sơn.
Giang cầm: Tôi rất mong đợi.
Tông Thất: Tôi cũng rất mong đợi đươcn gặp cô, nữ thần!
Mặc dù Mộ An An trả lời cô ta vô cùng nhiệt tình, nhưng biểu cảm trên mặt cô lại rất lạnh lùng.
Giang Phong sau sự kiện ở trên tàu du lịch kia, về cơ bản thì đã bị phế đi rồi.
Mặc dù Giang gia sắp xếp cho hắn ra nước ngoài, nhưng trên cơ bản là Giang Phong đã không thể quay đầu về nơi này nữa.
Bây giờ chỉ còn lại Giang cầm thôi.
Người cha cặn bã đó không phải dựa vào hai đứa con này mà kiêu ngạo sao?
Giang cầm và Giang Phong, trong cái vòng lẩn quẩn này, cũng không phải là dựa vào danh hiệu đại thiếu gia, đại tiểu thư Giang gia này mà kiêu ngạo sao?
Mộ An An chính là muốn đánh cho hết thảy