Giang cầm trước giờ đều được người khác tán thưởng lên rất cao, kiểu cao cao tại thượng.
Hoàn toàn khác với Đường Mật, sinh ra đã là một người giàu có và quyền quý từ khi còn là một đứa trẻ.
Đường Mật mang khí chất của một tiểu thư quyền quý là từ trong xương cốt, tâm cơ thâm sâu.
Chỉ cần không động đến giới hạn của Đường Mật, thì cô ta sẽ đối với bạn vô cùng nhẹ nhàng ấm áp.
Nhưng Giang câm thì khác.
Không cần biết người ở trước mặt là ai, cô ta cũng luôn bày ra tư thế thượng đẳng hơn người khác, muốn thông báo với thiên hạ cô ta là một đại tiểu thư cao cao tại thượng.
Đẳng cấp của người khác đều kém xa so với cô ta.
Mộ An An không nói lời nào, chỉ trầm giọng khẽ ho một tiếng để bày tỏ sự tồn tại của mình.
“Sao anh không nói gì?” – Mặc dù Giang cầm dò hỏi một câu đó, nhưng không đợi Mộ An An trả lời cô ta đã tự nói tiếp: “Tiệc rượu của Hoắc gia,
phỏng chừng những người có thân phận như anh sẽ không vào được nhỉ.
Nhưng mà không sao, tôi thấy anh cũng nể mặt tôi mấy lần nên tôi cũng nể mặt anh, lần này đồng ý đi đua xe với anh.
”
Lời này mà nói thẳng ra thì chính là: Tôi ban cơ hội cho anh.
Giang cầm lại nói: “Lần đỏ ở tiệc rượu Hoắc gia, tôi cùng Thất gia uống một ly, Thất gia còn mời tôi lần sau đến bữa tiệc rượu ở Ngự Viên Loan đó.
À tôl còn thấy được cô công chúa trong truyền thuyết kia nữa, trông chả ra làm sao cả.
”
Mộ An An yên lặng nghe, như thể
đang nghe một câu chuyện cười.
Khoé miệng cô cong lên một cại.
Trong đầu cô lúc này không khỏi tái