Khi Giang cầm vừa định trả lời tin nhắn thì cửa phòng liền vang lên, sau đó truyền đến giọng nói của mẹ cô -Quách Nguyệt Hoa.
“Tiểu Cầm, con ngủ chưa?”
Giang cầm cất điện thoại đi: “Dạ chưa.
”
Nói xong, Quách Nguyệt Hoa liền đẩy cửa đi vào.
Mặc dù bây giờ đã là 11 giờ đêm,
nhưng Quách Nguyệt Hoa vẫn mặc một thân sườn xám màu đỏ, tóc được búi lên một cách tỉ mỉ.
Cho dù là đang ở nhà nhưng Quách Nguyệt Hoa vẫn ăn mặc như một phú bà.
“Tiểu Cầm, con xuống lầu một chút, mẹ và ba có chuyện cần nói với con.
”
– Quách Nguyệt Hoa nói.
Giang cầm không hiểu: “Nói gì ạ?”
Quách Nguyệt Hoa không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô đi xuống lầu, Giang Trấn đã đợi sẵn ở dưới lầu rồi.
Mặc dù trong lòng Giang cầm không
hiểu gì, nhưng trước mặt ba mẹ, cô vẫn luôn giữ hình tượng là một đứa con nghe lời, hiểu chuyện.
Vì thế liền đi theo Quách Nguyệt Hoa xuống lầu.
Giang Trấn đã đợi sẵn ở dưới lầu, giờ này người làm trong nhà đều đã đi nghỉ ngơi hết rồi nên phòng khách chỉ có một ngọn đèn.
Giang Trấn hiển nhiên là vừa mới trở về từ một cuộc xã giao ở bên ngoài, trên người mang theo chút hơi rượu, đang ngồi uống trà giải rượu.
Giang cầm theo Quách Nguyệt Hoa xuống lầu, sau đỏ ngồi vào sofa.
“Ba.
” – Giang cầm gọi một tiếng, Giang Trấn gật đầu ừm một tiếng rồi tiếp tục uống trà.
Giang cầm cảm thấy bầu không khí không đúng lắm nhưng cũng không nói gì nhiều.
Im lặng khoảng