Tông Thất: Vừa nãy không cẩn thận bấm trúng yêu cầu cuộc gọi là bởi vì quá muốn nghe giọng nói của cô, thật xin lỗi nha nữ thần!
Dòng chữ vừa được Mộ An An gửi sang, Giang cầm liền gửi ngay một đoạn tin hội thoại đến.
Giang cầm: “Giọng nói anh đang yên
lành bị làm sao thế? Sao mà lại khàn đến không nói ra hơi rồi?”
Giang cầm: “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là ngày mai muốn đi đua xe, tâm tình thoải mái, vì thế mới đáp ứng chút yêu cầu nhỏ muốn nghe giọng tôi của anh thôi.
”
Lúc nhận được hai đoạn tin nhắn kia của Giang cầm, Mộ An An đã nằm ở trên giường cười đến muốn khùng luôn rồi.
Tâm trạng nhất thời trở nên không tệ.
Tông Thất: Giọng nữ thần của tôi quả nhiên rất dễ nghe, hơn nữa còn rất có cảm giác chữa lành! Tôi bây giờ đang
nhịn không được muốn thời gian trôi nhanh đến ngày mai ngay, muốn lập tức nhìn thấy nữ thần của tôi!
Giang cầm: “Họng anh đã không phát ra được âm thanh rồi, ngày mai làm sao đây?”
Tông Thất: Tôi nghe xong giọng nói của nữ thần thì lập tức đã hết rồi.
Cái quả tâng bốc này của Mộ An An khiến bản thân cô cũng không nhịn được mà muốn chửi mình không biết xấu hổ.
Nhưng bên Giang cầm thì lại rất hưởng thụ.
Lúc gửi tin nhắn thoại sang đây, giọng nói đã bắt đầu có chút nũng nịu.
Mộ An An thật sự rất tò mò vẻ mặt hiện giờ của Giang cầm đang như thế nào?
Mà lúc đó.
Tại Giang gia, phòng của Giang cầm.
Giang cầm đang ở bên cửa sồ sát đất, trên bàn nhỏ trước mặt có bày đặt đồ tráng miệng.
Cô ta cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn Tông Thất gửi đến, khoé