Cả người Mộ An An bắt đầu run rẩy, cảm xúc hoảng loạn trực tiếp lan toả.
Lúc lửa lớn bùng nổ cô không sợ, lúc nhìn thấy mọi người nhảy khỏi cửa sổ vì lửa tấn công cô cũng không sự.
Nhưng khoảnh khắc cô phát hiện kẹp tóc bị rơi trong ngọn lửa, cảm giác sợ hãi bắt đầu bao trùm cơ thể cô.
Bàn tay bắt lấy Trần Hoa của Mộ An An không ngừng run rẩy.
Chai nước trong tay trực tiếp rơi xuống đất, vì chưa đóng nắp nên nước trong đó vì cú rơi mà bắn hết lên.
Mộ An An muốn mò điện thoại trong túi, nhưng cái gì cũng không mò được, vì khi nãy điện thoại bị Trần Hoa ném trong phòng rồi.
Mộ An An vươn tay lấy điện thoại Trần Hoa, mở camera soi lên đầu mình, xác định kẹp tóc thật sự đã đánh rơi.
Lúc xác định được điểm này, Mộ An An hầu như không suy nghĩ gì liền trực tiếp chạy về phía cửa Giang Đô Hội.
“An An!”
Trần Hoa bị hành động đó của Mộ An An doạ sợ, cô xông đến tóm lấy Mộ An An, “Cậu đi đâu vậy, ngọn lửa bắt đàu tràn lan ra rồi đó.
”
Mộ An An căn bản không rảnh đi giải thích với Trần Hoa, cô hất ra khỏi tay Trần Hoa rồi chạy thẳng vào toà nhà Giang Đô Hội.
“An An!”
“Mộ An An!”
Trần Hoa ở phía sau không ngừng hét tên cô, nhưng Mộ An An không nghe.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, kẹp tóc!
Kẹp tóc của cô rơi trong đó rồi!
Kẹp tóc ấy nhất định phải tìm được, đó là Thất gia tặng cho cô.
Đó là chút tâm ý của Thất Gia, là cả một cái Ngự Viên Loan.
Thất Gia trong khinh khí cầu đã đem cả Ngự Viên Loan và cả thế giới cho cô, cô không thể làm mất.
Không thể đánh mất thế giới và Ngự Viên Loan mà Thất Gia tặng cho cô.
Tuyệt đối không được!
Mang theo ý nghĩ đó trong đầu, Mộ An An lao lên lối thoát hiểm mà vừa rồi mình mới phóng xuống.
Đám cháy ngày càng nghiêm trọng.
Tốc độ lan truyền của đám cháy nhanh hơn tốc độ trốn thoát của mọi người, ngọn lửa phòng 801 đã nuốt chửng hết xung quanh.
Ai cũng liều mạng lao xuống từ tầng