Bây giờ mới 9 giờ rưỡi.
Bé con có lẽ là đang ở nhà.
Xe dừng lại, Tông Chính ngự xuống xe
bước vào.
Người làm trong biệt thự đều nhận được tin tức từ khi Tông Chính Ngự đáp máy bay xuống, lúc này họ xếp thành hai hàng cung kính nghênh đón: “Thất gia!”
“Tiểu thư đâu?”
Tông Chính Ngự quét mắt một vòng, hỏi.
Tuy nhiên, câu hỏi này vừa đưa ra, tất cả người làm trong nhà đều ngơ ngác nhìn nhau, không đưa ra được câu trả lời.
Tầm mắt Tông Chính Ngự quét về phía người làm đứng ở vị trí đầu tiên.
Người làm vội tiến lên một bước, cung kính đáp: “Tiểu thư ra ngoài lúc 6 giờ, đến giờ vẫn chưa thấy về ạ.
”
Tông Chính Ngự nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi cho Mộ An An.
Nhưng điện thoại luôn trong trạng thái ngắt máy.
‘Thất gia!
Tông Chính Ngự đang định gọi thêm một lần nữa, thì một tiếng hét truyền đến từ ngoài cửa.
Thất gia xoay đầu, nhìn thấy cố Thư Khanh đang sốt ruột chạy từ bên ngoài vào.
“Thất gia, sao anh đột ngột quay lại thế?”
Bác sĩ Cố chạy đến bên Tông Chính Ngự.
Mà cái vấn đề này Tông Chính Ngự không đáp, ánh mắt sắc bén quét lên quét xuống trên người bác sĩ cố.
Trán cố Thư Khanh phủ đầy mồ hôi, như là vừa chạy như điên qua đây vậy.
Giọng Tông Chính Ngự lạnh lẽo: “An An đâu?”
Bác sĩ Cố lập tức đáp: “Tiểu thư đi ăn cơm với Trần Hoa, trễ một chút mới về ạ.
”
Mặc dù đáp rất lưu loát, nhưng trong lòng bác sĩ Cố đang đánh lô tô.
Vừa nãy trong biệt thự của chính mình anh
nhận được tin Tông Chính Ngự đột ngột quay lại, anh ta đúng là trở tay không kịp.
Hôm nay Mộ An An muốn đi giải quyết chuyện của Trần Hoa và Giang cầm.
“Cố Thư Khanh.
” Tông Chính Ngự gọi cả họ và tên anh ta, con ngươi sắc bén mang theo