Tông Chính Ngự quét mắt xung quanh, cuối cùng phát hiện ở một góc nào đó có một giọng nói mơ hồ, anh trực tiếp xông đến đó.
Càng đến gàn anh càng nhìn rõ trạng thái hiện giờ của Mộ An An.
Cô nằm bò dưới đất, cả người đã tiến vào trạng thái mê man, nhưng lại rất nỗ lực giương tay lên.
Tông Chính Ngự vội lao đến trực tiếp đỡ người dậy ôm vào lòng mình.
Trong khoảnh khắc này!
Lúc bản thân ôm chặt đứa trẻ vào lòng, anh mới cảm thấy máu trong cơ thể mình hoạt động lại.
Từ lúc phóng xe đi từ Ngự Viên Loan đến Giang Đô Hội, cho dù là trước khoảnh khắc này, cả cơ thể anh tựa hồ như bị người ta móc hết ruột gan trở thành rỗng tuếch.
Mãi cho đến khi ôm được đứa nhỏ vào lòng anh mới cảm thấy yên tâm.
Anh cúi đầu hôn lên trán Mộ An An, “Bé con ngoan, không sao rồi, chúng ta về thôi.
”
“Chú Ngự, cháu xin lỗi, cháu không ngoan.
”
“An An nhà ta ngoan nhất.
”
“Chú Ngự, chú đừng tức giận.
”
Chú không giận.
Anh vừa dỗ Mộ An An, vừa hoảng loạn lao ra ngoài.
“Thất gia!”
“Thất gia!”
Bên ngoài vệ sĩ Ngự Viên Loan hét lên, sau đó một trong những người đó phát hiện vị trí của Ngự Viên Loan, lập tức chạy đến hộ tống cho Tông Chính Ngự sau đó theo con đường thoát hiểm đi xuống.
Bên ngoài cổng Giang Đô Hội.
Tin tức vị gia của Ngự Viên Loan xông vào biển lửa được truyền ra ngoài và lập tức gây chấn động mọi người.
Mọi người xung quanh vây thành từng vòng nhìn chằm chằm cổng lớn Giang Đô Hội.
Bác sĩ Cố đã đợi đến phát điên.
Lúc này từng phút từng giây đối với Bác sĩ Cố chính là sự giày vò.
Anh bắt đầu hối hận rồi.
Hối hận vì lúc đầu cho Thất gia biết chuyện này.
Hối hận vì đêm nay để Mộ An An đối mặt với Trần Hoa.
Hối hận vì lúc đầu không nên nghe lời Mộ An An, không nên ủng hộ cô ấy.
Đúng là Mộ An An thông minh, có tính toán của chính mình, nhưng tính cách cô quá khốc liệt, nhiều lúc hay làm ra những chuyện vô cùng ghê rợn.
Giống như trận hoả hoạn đã không cách nào khống chế này!
“Ra rồi!
Trong lúc Bác sĩ cố đang sốt ruột, có người hét lên.
Cả người Bác sĩ cố căng lên, anh