Sau đó ông thấy La Sâm đi lên phía trước, móc súng từ trong eo ra ném lên bàn.
Hành động này Giang Trấn nhìn không hiểu.
La Sâm nói: “ông Giang, nếu ông
còn hó hé một tiếng nữa thì cái súng này sẽ đặt lên trán ông.
”
Giang Trấn bị dọa, lập tửc im re.
Ông thật sự sợ, cũng thật sự tin, những lời La Sâm nói bây giờ là ý của Thất gia.
Ông sợ hôm nay bản thân không còn mạng để bò ra khỏi đây.
Tông Chính Ngự đổi tư thế, nhịn sự phẫn nộ lại, nói: “Muốn đi với ông hay không, An An tự quyết định, không cần phải hỏi tôi.
”
Giang Trấn vô thức liếc sang La
Sâm, rồi di chuyển đến cây súng nằm trên bàn.
Nội tâm ông tranh đấu hai phút mới hỏi một câu: “Vậy bây giờ An An đang đang…”
“Ba.
”
Giang Trấn vừa hỏi xong thì một âm thanh vang lên từ phía sau.
Mộ An An ngồi trên xe lăn được người làm đẩy sang.
Bác sĩ Cố thay thuốc cho cô, cô chưa ngủ, nghe được từ người làm lá Giang Trấn đã đến thì cô
liền trực tiếp xuống lầu luôn.
Mấy ngày nay Mộ An An nghỉ ngơi khá tốt, nhưng khí sắc lại không tốt lắm.
Người vốn dĩ đã trắng rồi, lúc này trông còn trắng bệch hơn.
vết trầy xước trên người đã đỡ nhiều rồi, chỉ có chân phải vẫn còn đang bó bột.
Nhìn vào thì đích thị là một bệnh nhân.
Từ lúc Tông Chính Ngự xuống lầu thì ông ta chưa hề dám ngồi,
lúc này nghe được âm thanh của Mộ An An, cơ thể ông ta lập tức sững lại.
Sau đó chầm chậm xoay người.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mộ An An, vành mắt ông lập tức đọng nước, ông nghẹn ngào gọi một tiếng: “An An, đứa con gái mệnh khổ