Một khi diễn là ánh mắt sẽ rất sinh động.
Xoay đầu một cái là cặp mắt hạnh đào kia liền lộ ra sự lanh lợi, trông như một con hồ ly vậy.
Rất đáng yêu.
Anh không kiềm lòng được, vươn tay xoa xoa đầu Mộ An An.
Mộ An An ngẩng đầu nhìn Tông Chính Ngự, cô nghịch ngợm nháy mắt với anh một cái.
Khi cúi đầu nhìn Giang Trấn thì lại tiếp tục là vẻ mặt yếu ớt đáng thương.
“Ba, ba có thề cho con suy nghĩ vài ngày không? Con, con hơi sợ…”
“Có thể! Tất nhiên là có thể, tuyệt đối có thể!”
Giang Trấn nói liên hồi, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc.
Ông vốn rất cáng thẳng, sợ đến đây một chuyến sẽ bị Mộ An An trực tiếp từ chối rồi về.
Ông còn chọn ra rất nhiều từ ngữ.
Kết quả Mộ An An lại nói mình phải suy nghĩ, đây là có hy vọng roi.
Nhất thời Giang Trấn cảm thấy tính cách của đứa trẻ này thật tốt.
Mềm mềm yếu yếu, nói chuyện
cũng lương thiện.
Tính cách như thế thật tốt…
“Ba, bây giờ chị gái như thế nào rồi?”
Mộ An An đột nhiên nói một câu.
Giang Trấn vừa nghe xong, liền khựng lại sau đó thở dài một tiếng: “Không tốt lắm.
”
Ông không nói gì nhiều.
Bởi vì ba ngày nay, ông đều bận chuyện của công ty, chuyện bên Giang cầm đều do bà Quách
Nguyệt Hoa chạy vặt.
Ông không muốn quan tâm.
Trong đầu ông chỉ toàn suy nghĩ muốn Mộ An An quay về Giang gia.
Chỉ cần Mộ An An quay về Giang gia, là có thể bồi dưỡng tình cảm với ông, tiện thể hỏi