Tông Chính Ngự lại chẳng quan tâm, anh kề môi sát vào tai Mộ An An nói một câu: “Bé con, cháu là người duy nhất khiến ta nhịn lại tính khí của mình.
”
Khi Thất gia nói xong câu ấy, Mộ An An vô thức rụt vai lại.
Khi Thất gia nói chuyện, độ ấm
của hơi thở truyền vào trong lỗ tai cô.
Vì anh mới hút thuốc nên trong hơi thở còn mang theo vài phần mùi thuốc lá, rất mờ ám.
Mờ đến mức khiến lòng Mộ An An cảm thấy ngửa ngứa.
Giống như bị lông vũ quét qua vậy, còn mang theo chút kinh sợ nhàn nhạt.
Đồng thời lúc này, Tông Chính Ngự nắm chiếc chăn đang đắp trên đùi Mộ An An kéo lên một cái, cơ thể cô liền bị kéo lên.
Giang Trấn bị ngã, không một ai đỡ.
Bản thân ông cũng cảm thấy mất mặt, nắm chặt tay vội đứng dậy.
Ông không hề phát hiện chút hành động nhỏ nhặt của Mộ An An và Thất gia ở bên kia.
Giang Trấn nhìn Mộ An An rồi chuẩn bị tinh thần lại hỏi: “Con gái, những năm này con ổn
chứ?”
Mộ An An gật đầu: “Con rất tốt.
”
“Tại sao con không về nhà, sao con không đi nhận ba, con biết không những năm này ba vẫn luôn tìm con, con gái của ba, ba tìm con muốn điên rồi.
”
Giang Trấn nói, sau đó lại bắt đầu sụt sùi.
Mộ An An bình tĩnh nhìn ông.
Trong lòng có vài phần khâm phục.
Khâm phục Giang Trấn vừa té một quả như thế mà bây giờ vẫn còn có thể diễn một màn kịch cha con thắm thiết này.
Nước mắt nói đến là đến, dáng vẻ rất thống khổ, tường chừng như thật sự là một người ba cuối cùng cũng tim lại được đứa con gái mất tích của mình.
Đương nhiên, nếu không phải Mộ An An biết được 8 năm này Giang Trấn sống như thế nào thì cô còn tưởng là thật cơ đấy.
Mà nếu Giang Trấn đã muốn đóng vai cha con thắm thiết thì
Mộ