“Cháu không có ba.
”
Mộ An An nghiêm túc giải thích.
Tông Chính Ngự nhếch môi, đổi lời: “Cháu có biết Giang Trấn nói gì với cháu không, hửm?”
Mộ An An lắc đầu.
“Ông ta nói, muốn ta trả con lại cho ông ta.
”
Lúc Tông Chính Ngự nói câu này, lực tay vuốt tai Mộ An An của anh hơi dùng sức.
Mộ An An vô thức rụt vai lại.
“MUỐN – TA- TRẢ- CHÁU- LẠI-
CHO- ÔNG- TA!”
Anh nhấn mạnh từng chữ.
Mộ An An vừa nghe liền bất mãn: “Cháu là của chú!”
Tông Chính Ngự vốn muốn tính sổ với bé con, nhưng khi nghe câu này thì mọi phẫn nộ của anh đều rút lui hết.
Biểu cảm cũng đột nhiên hớn hở trở lại.
Mộ An An lại nói: “Lần sau ông ta còn dám nói kiểu đó thì chú đuổi ông ta đi.
Trả cho ông ta, nằm
mơ đi.
”
Nói xong, Mộ An An lại nghiêm túc nhìn Thất gia, “Thất gia, chú nói cháu nghe cháu có phải của chú không? Nhà của cháu có phải ở đây không? Có phải là ngoại trừ chú thì không ai có thẻ đưa cháu đi đâu không?”
Cô nói từng câu một cách rất nghiêm túc, ánh mắt cũng nghiêm túc.
Một chút đùa giỡn cũng không có.
Mà là cực lực nhấn mạnh.
Tông Chính Ngự nhếch môi, lúc đứng lên hôn một cái lên trán Mộ An An, “Bé con ngoan.
”
“Vậy có phải không ạ?”
Mộ An An lại hỏi.
“Phải.
”
Thất gia trả lời một cách khẳng định.
Chỉ là, giây sau Mộ An An liền nắm chặt ống tay áo Thất gia, ánh mắt mang theo vẻ thận trọng, “Vì thế Thất gia à, đã ba ngày rồi đó, có phải chú cũng nên đừng
giận cháu, đừng không quan tâm cháu nữa không?”
Bé con nói câu này, Tông Chính Ngự