Một khi đưa ra yêu cầu là bệnh đau đầu của Tông Chính Ngự liền tái phát.
“Cháu nói đi.
”
Tông Chính Ngự giơ tay xoa đầu Mộ An An.
Mộ An An mím mím môi rồi nói:
“Cháu muốn đi gặp Giang cầm.
”
Tông Chính Ngự cau mày: “Án kiện của cô ta còn đang trong quá trình thành lập, bây giờ ngoại trừ luật sư ra thì không ai được gặp cô ta cả.
”
Mộ An An không nói gi, chỉ nhìn chằm chằm Thất gia.
Mặc dù quy định là như thế, nhưng cô biết Thất gia sẽ có cách.
Kế hoạch tiếp theo của cô bắt buộc phải gặp Giang cầm, nếu không sẽ không cách nào thực
hiện được.
Tông Chính Ngự đúng là không muốn Mộ An An đi gặp Giang Cầm.
Một đống rác rười như Giang gia.
Anh không muốn Mộ An An chạm vào.
Nhưng một khi nghĩ đến mấy ngày nay bé con ngồi trên giường tủi thân nói mình có tội, anh lại cảm thấy trái tim đau dữ dội.
Nếu không để bé con tự tay đi xử lý chuyện của Giang gia, thì
những cái gai trong lòng con bé sẽ mãi mãi không nhổ đi được.
“Mai rồi đi gặp.
”
Thất gia nói.
“Cảm ơn Thất gia!”
Mộ An An cười, nghiêng cơ thể về trước sau đó ôm đùi Tông Chính Ngự, đem mặt mình cọ cọ lên đó.
Đây mà là giai đoạn trước kia, Thất gia sẽ kéo cô ra.
Nhưng lần này không có.
Mà khẽ xoa gáy cô gái nhỏ.
Mái tóc cô gái nhỏ luôn được bảo vệ rất tốt, không nhuộm không uốn, có chút