“Nhiều năm như vậy, Thất gia…”
Mộ An An nhìn chằm chằm điều thuốc lá đang bốc khói trong tay, phải mắt một lúc lâu mởi hỏi ra phần còn lại: “Có phải rất yêu thương tôi không?”
Bác sĩ Cố bị hỏi tới vấn đề này, liền cảm tháy rất đần độn.
“Thất gia thương cô, đừng nói cả Ngự Viên Loan, cả Giang Thành này, ai mà không biết chứ?” — Bác sĩ Cố nhìn chằm chằm Mộ An An.
Hôm nay Mộ An An thật kỳ quái.
Hắn vỗ cái thảm: “Từ trên xuống dưới ở Ngự Viên Loan này, mỗi một tắc sàn đều trải thảm như thế này.
Thất gia vung tiền như rác, là bởi vì tiểu thư An An cô không thích mang giày, sợ cô cảm lạnh.
”
Mộ An An không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc thảm.
Bác sĩ Có: “Bỏ qua chiếc thảm này đi, tiểu thư An An, cô quên rồi, vào sinh nhật lần thứ 13 của cô, Thất gia đã hỏi cô nguyện vọng, cô nói muốn đi khu vui chơi mà không cần xếp hàng, kết quả Thất gia mua lại cả khu vui chơi, trở thành quyền sở hữu của cô.
Bây giờ cô trưởng thành rồi, không đi khu vui chơi nữa, nhưng chỗ đó vẫn bị phong tỏa, ngoại trừ cô ra, không ai có thể bước vào.
”
“Khi còn học cấp ba, cô chỉ thản nhiên nói rằng mình đặc biệt thích đồ ăn vặt ở con đường đối diện trường học, Thất gia liền trực tiếp phong tỏa sửa sang cả con đường đó.
Bởi vì lo lắng đến vấn đề mắt vệ sinh, nên đã quản lý chặt chẽ từng cửa hàng.
”
“Vào năm thi tuyển sinh đại học, cô lo lắng đến mức không ra khỏi cửa, Thất gia liền trực tiếp hoãn lại thời gian thi tuyển sinh đại học.
”
“Ở đại học y, giáo sư mà cô đặc biệt thích đã nghỉ hưu, Thất gia đã yêu cầu giáo sư đó hoãn lại việc nghỉ hưu, đến nay vẫn còn ở trường y dạy học.
”
Bác sĩ Cố kể ra từng chỉ tiết một những việc mà Tông Chính Ngự làm vì Mộ An An.
Tất cả những điều đều rất nhỏ nhặt, độc sủng lại vô cùng bá đạo.
Giang Thành từ trên xuống dưới thậm chí còn lưu truyền một câu: Tiểu công chúa Ngự Viên Loan, là sự sủng ái của thần mây.
Cười một chút, Giang Thành liền phồn hoa hưng thịnh.
Khóc một chút, Giang Thành liền mưa to gió dữ.
Bác sĩ Cố nhìn Mộ An An, do dự vài giây: “Có phải vì Mộ gia hay không?”
Chai rượu đỏ vốn ở trong tay Mộ An An, giờ đang chuyển động, bởi lẽ bác sĩ Cố đoán ra được gì đó, nên lông mi của cô có chút run rầy.
Nhưng giây tiếp theo, giống như một người bình thường, cô cầm chai rượu lên, một hơi uống cạn phần còn lại ở trong chai rượu đỏ, rồi ném sang một bên.
“Tôi chỉ cảm thấy, Thất gia không còn thân với tôi nữa.
” – Mộ An An tùy tiện tìm một cái lý do.
“Không thân?” — Bác sĩ Cố cảm thấy chuyện này thật vô nghĩa.
Mộ An An cằm lấy điều thuốc thứ hai, cúi đầu châm thuốc: “Tôi chỉ muốn uống chút rượu, hút thuốc thôi.
”
Bác sĩ Cố muốn nói điều gì đó, nhưng những lời này của Mộ An An, khiến hắn phải rút lại những lời đó.
Cô nói như vậy, rõ ràng là không muốn nói thêm.
Bác sĩ Cố cũng không phải là loại người nhất định phải đập vỡ xoong nồi để hỏi đến cùng.
Con người luôn có những điều phiền lòng.
Muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, không muốn thì nói, thì cứ hỏi mãi càng khiến người ta khó chịu.
Bác sĩ Cố vô cùng có đủ tư cách để làm bạn, hắn im lặng ở một bên, uống rượu cùng Mộ An An, không nói thêm nữa.
Mười một giờ tối.
Cánh cổng sắt vừa dày vừa nặng của Ngự Viên Loan tự động mở ra, chiếc xe Maybach từ từ đi vào, vòng qua khu vườn rộng lớn rồi chạy vào biệt thự chính.
Ở lối vào của biệt thự chính, có không ít người hầu mặc vest đen và đeo găng tay trắng đứng ở đó.
Xe vừa dừng lại, người hầu liền cung kính bước tới, mở cửa hàng ghế phía sau.
Tông Chính Ngự ngồi ở ghế sau, đeo tai nghe Bluetooth, đang bàn luận công việc với người đối diện.
Anh đóng tài liệu lại, đặt nó sang một bên và bước xuống Xe: “Thất gia!”
Ngay sau khi Tông Chính Ngự bước xuống xe, ngay lập tức một thân ảnh liền chạy tới, nhảy lên người anh.
Tông Chính Ngự theo bản năng đưa tay ra, ôm chặt lấy thân ảnh này.
Sau đó, mùi rượu và mùi khói thuốc liền xộc vào mũi, lập tức khiến Tông Chính Ngự cau mày.
Người ở trong vòng tay Tông Chính Ngự giống như một con gấu koala đang treo lơ lửng ở trên người anh, với đôi má ửng đỏ, đôi mắt mơ màng, cười với Tông Chính Ngự.
một cách ngây ngô: “Thất gia, chú về rồi sao, chụt chụt, cháu nhớ chú lắm.
”
Nói xong còn hôn lên mặt Tông Chính Ngự.
Sắc mặt Tông Chính Ngự vô cùng khó coi, anh tháo tai nghe Bluetooth ra.
Bác sĩ Cố với vẻ mặt lo lắng liền chạy ra ngoài, nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.
“Thất, Thất gia, ngài về rồi.
”
Bác sĩ Cố muốn cười, nhưng lại cười không nỗi.
Lúc này, tiểu thứ An An đã hoàn toàn say khướt, đang cuộn vào lồng ngực của Tông Chính Ngự.
Mùi rượu và thuốc lá trên người Mộ An An, nồng nặc đến nỗi bác sĩ Cố đứng ở bên này đều có thể ngửi thấy rõ.
Nếu không phải