Sự tấn công này của Mộ An An, nói đó là hôn, chẳng bằng nói đó là gặm nhắm thô thiền.
Cô cắn môi Thất gia từng chút một.
Thất gia định rút ra, nhưng thân thể lại bị đôi môi này làm cho cứng đờ.
Chỉ cảm thấy vét cắn, mang theo một chút cảm giác giòn tan tê rằn, truyền đến giác quan của cơ thể, muốn cắn nuốt lý trí, những suy nghĩ ác quỷ bên trong điên cuồng hiện ra, hoàn toàn muốn chỉnh đốn đứa trẻ này ngay tại chỗ.
Nhưng trong giây tiếp theo, ý tưởng điên rồ đó đã bị Tông Chính Ngự cưỡng chế.
Anh từ trước đến nay luôn có lý trí, cũng từng có người đem phụ nữ lên giường anh, bọn họ đều quyến rũ hơn, câu dẫn một cách thông thạo hơn.
Nhưng anh luôn tỏ ra thờ ơ.
Nhưng vào lúc này, lý trí của anh lại dễ dàng bị đứa trẻ này cắn nuốt từng chút một.
Tông Chính Ngự dựa vào lý trí và ý chí mạnh mẽ, áp chế sự hỗn loạn này xuống, đè Mộ An An xuống sô pha, rồi tách môi hai người ra.
Anh nhướng mày nhìn cô gái dưới thân mình.
Dưới ảnh hưởng của men rượu, cô đang cười rất say mê, khuôn mặt ửng đỏ, đôi môi trong veo, cũng không biết như thế nào, cô đột nhiên liễm môi!
Lúc này, Tông Chính Ngự cảm thấy miệng khô khốc, lý trí của anh một lần nữa bị thử thách điên cuồng.
Dường như có vô số cây kim nhỏ, chọc vào não, tim, da và mạch máu của Tông Chính Ngự…
Không đau, nhưng rất tê dại, khiến người ta loạn lạc mê muội, gần như theo bản năng muốn cúi đầu xuống, nhắm nháp cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch kia.
Nhưng vào giây phút khi môi chạm vào, Thất gia chợt mở mắt ra, rất nhanh đứng dậy, giữ khoảng cách giữa hai người.
Anh không ngừng xoa lông mày để kìm nén cảm giác phình ra.
Nhưng Mộ An An nằm trên sô pha cũng không an phận.
Vừa thấy Thất gia đứng dậy rời khỏi mình, liền cảm thấy khó chịu.
Cô nắm lấy tay Tông Chính Ngự, đứng dậy khỏi ghế sô pha, chỉ với một cú nhảy, cô đã nhảy lên người Tông Chính Ngự, mái tóc dài của cô tùy ý xõa tung trên vai.
Cô ôm cổ Tông Chính Ngự, đôi mắt mơ màng, giọng nói đầy uất ức: “Chú lại muốn giữ khoảng cách với cháu nữa sao?”
Tông Chính Ngự vốn dĩ muốn kéo Mộ An An xuống, nhưng cô hét lên như vậy, cuối cùng khiến anh không có cách nào đầy đứa trẻ này ra được.
Hai chân Mộ An An quấn lấy eo của Tông Chính Ngự, nghiêng đầu dựa vào vai anh, nhẹ nhàng vỗ: “Ngoan, An An ngoan, Thất gia thương.
”
Hét xong, cũng không biết sức mạnh đến từ đâu, hai chân cô đang kẹp ở trên eo Tông Chính Ngự, xoay người một cái, liền lật người anh xuống giường.
Mộ An An ngồi trên cơ bụng của anh, còn nhảy hai lần.
Tông Chính Ngự:…
“Mộ An An, đứng dậy!”
Giọng nói của anh đã có kiềm chế sự tức giận.
Mộ An An lại bị mắng như thế, cái miệng nhỏ nhắn nhân liền ủy khuất, giọt nước mắt lớn rơi xuống từng giọt: “Chú hung ác với cháu, chú vậy mà lại hung ác với cháu.
”
“Chú quả nhiên không thương yêu cháu.
”
Nói xong, cô còn ngửa đầu lên khóc rồng.
Tông Chính Ngự đau đầu.
Anh muốn ôm Mộ An An rời khỏi cơ thể mình, nhưng vừa cử động, đứa trẻ càng khóc càng ủy khuất.
Cuối cùng Tông Chính Ngự chỉ có thể thỏa hiệp.
Một tay chống xuống giường ngồi dậy, kéo tay Mộ An An xuống, lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc nữa.
”
Mộ An An vừa động đậy, đúng lúc chạm vào một chỗ.
không nên chạm vào, Tông Chính Ngự có chút thống khổ “ự” kêu lên một tiếng, nhưng anh chỉ có thể đè nén xuống.
“Thất gia, chú còn thương cháu không?” – Mộ An An nước mắt lưng tròng, nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự hỏi.
Tông Chính Ngự thở dài: “Thương.
”
“Còn cự tuyệt sự thân mật của cháu không?”
“Sẽ không.
”
“Còn thờ ơ với cháu nữa không?”
“Sẽ không.
”
“Sẽ yêu cháu không?”
co “Thất gia, cháu cũng yêu chú!”
Mộ An An đột nhiên hét lên một câu, giang tay ôm chặt lầy cổ Tông Chính Ngự, đập mạnh vào mặt anh.
Cả người Thất gia đều đang bốc cháy: …
Mộ An An dựa vào vai Tông Chính Ngự, còn cầm