Vào buổi tối, lúc sáu giờ.
Thành phố Đông Dương, trong một quán ăn địa phương.
Trong một gian phòng nho nhỏ riêng tư, có ba người ngồi trên chiếc bàn tròn.
Bầu không khí có chút lạ kỳ.
Mộ Niệm Quang cũng không thể ngờ được rằng, anh ta sẽ đuổi theo đến tận đây.
Thế nhưng, cũng nhờ đó mà Mộ Niệm Quang cảm thấy rằng, người đàn ông kia lại quan tâm đến Tử Lăng nhiều hơn trong trí tưởng tượng của anh ta!
Vân Tử Lăng rất thích những món ăn ở nhà hàng này.
Trước kia, mỗi lần Phương Mẫn Hy từ thành phố Nam Dương trở về, cũng đều lôi kéo cô đến đây ăn một bữa ăn thịnh soạn.
Thỉnh thoảng, Bạch Hải Quỳnh cũng sẽ vì nhận được lương, bà hứng khởi vui mừng, dẫn cô đến đây gọi hai món.
Nhà hàng này, đối với cô mà nói, nó không chỉ mùi vị rất ngon, mà còn là nơi chứa cả một hồi ức của cô.
Vân Tử Lăng gọi mấy món ăn thường ngày, và thêm hai món ăn đặc sản của nhà hàng, sau đó rồi đưa cho nhân viên phục vụ.
“Vâng, phiền, phiền quý khách đợi một chút ạ!” Nhân viên phục vụ chưa từng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai và tuấn tú như thế, hơn nữa lại còn có hai người nữa chứ.
Chính vì thế, cô nhân viên phục vụ này cứ luôn ngoái đầu nhìn bọn họ, có chút không nỡ rời đi.
Ánh mắt của Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía Mộ Niệm Quang, trong ánh mắt ấy mập mờ khó đoán, khiến người khác có chút không thể nhìn thấu rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Trái lại Mộ Niệm Quang lại thản nhiên, không màng quan tâm đến anh, khẽ mỉm cười: “Không ngờ anh lại đến thành phố Nam Dương, vốn dĩ tôi muốn mời anh đến một nhà hàng ngon hơn, thế nhưng không thể ngờ rằng Vân Tử Lăng rất thích chỗ này, cô ấy rất biết tiết kiệm tiền cho anh trai như tôi đấy!”
Đây là lần đầu tiên anh ta thêm hai từ anh trai.
Và cũng chính là anh ta thốt ra những lời này.
Hoắc Ảnh Quân không khỏi sửng sốt, thế nhưng không phải mỗi anh như thế.
Mà còn có cả Vân Tử Lăng.
Vân Tử Lăng ngạc nhiên nhìn Mộ Quang Niệm, bất giác nhíu mày, cô cũng không biết nói cái gì cho phải.
Mộ Quang Niệm mỉm cười, cho dù nụ cười ấy có chút chua xót, thế nhưng anh ta không muốn để cho người khác nhìn thấy rõ.
Kể từ khi anh thừa nhận sự sai lầm của cô, dường như anh đã mất đi năng lực cạnh tranh với người đàn ông trước mắt này rồi.
Bây giờ, anh chỉ muốn bảo vệ, chăm sóc Tử Lăng, muốn cô mãi mãi vui vẻ như thế.
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân cong môi mỉm cười, mọi ý thù địch trong ánh mắt liền tiêu tan đi rất nhiều.
“Chỉ cần cô ấy thích ăn gì, ăn ở đâu cũng được.”
“Anh ăn có quen không? Anh là một tổng giám đốc…” Khẩu khí của Vân Tử Lăng mang theo chút tức giận, giọng điệu đương nhiên cũng có chút không dễ chịu cho lắm.
Hoắc Ảnh Quân không tức giận, ngược lại còn bật cười: “Anh ăn có quen hay không, chẳng phải em là người biết rõ nhất ư?”
Chỉ một câu mờ ám không rõ ràng như thế, bỗng chốc khiến cho bầu không khí càng trở nên lúng túng.
Vân Tử Lăng tức giận, trợn tròn hai mắt nhìn anh, người đàn ông này nói gì vậy chứ?
Mộ Niệm Quang nhẹ ho khan một tiếng: “Vậy để anh đi xem một chút, đồ ăn khi nào sẽ được đưa lên!”
Nói xong, anh ta nhanh chóng rời khỏi bàn, bước đi ra ngoài.
“Hoắc Ảnh Quân!” Mộ Niệm Quang vừa rời đi, Vân Tử Lăng không kiềm được phẫn nộ, tức giận nói.
“Hửm!” Anh mỉm cười, đưa mặt lại gần “Em gọi anh là cái gì cơ?”
Vân Tử Lăng nhìn thấy rằng anh đường đường là một tổng giám đốc, thế mà lại cười đùa cợt nhả như thế, cô nhất thời không nói nên lời.
“Anh ta…là anh trai của em ư?” Anh nhướng mày hỏi.
Vân Tử Lăng không thèm quan tâm đến anh, mặc kệ, tự mình ngồi uống nước trà.
“Thực ra, có một anh trai cũng thật tốt!”
“Ồ!” Thật xin lỗi, đây là lần đầu tiên Vân Tử Lăng cô thất lễ như vậy.
Cô kinh ngạc nhìn anh, ngụm nước trà trong miệng cô xém chút nữa phun ra, tràn từng giọt giọt bên khóe môi.
Anh, anh vừa gọi Mộ Niệm Quang…
Là anh trai?
Anh đúng là không biết xấu hổ, anh so với Mộ Niệm Quang bao nhiêu tuổi đầu chứ!
Người đàn ông thấy vậy, yết hầu không khỏi chuyển động, ánh mắt nhìn thâm sâu.
Ngay lập tức, anh đưa ngón tay cái lên, nhẹ nhàng lau đi vệt nước trà vương trên khóe môi cô…
Vân Tử Lăng bị hành động mơ hồ của anh làm cho choáng váng, nhất thời quên mất phản ứng.
Vừa khéo đúng lúc này, Mộ Niệm Quang đẩy cánh cửa ra.
“Ồ! Đồ ăn đến rồi?” Hoắc Ảnh Quân mỉm cười, ngồi xuống, nhìn người phục vụ đang bưng đồ ăn ở phía sau anh ta.
Ánh mắt Mộ Niệm Quang nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi, trong lòng anh ta đau nhói.
Vân Tử Lăng vội vàng ngồi thẳng người, cúi đầu xuống, xấu hổ không nói nên lời, khiến cô có chút bối rối, không biết phải làm gì.
“Ừm, đồ ăn, đồ ăn đến rồi” Mộ Niệm Quang gắng gượng mỉm cười, bước vào trong.
Cùng với nhân viên phục vụ, đưa đồ ăn lên.
Trên bàn ăn, tâm trạng của Vân Tử Lăng vô cùng phức tạp.
Mộ Niệm Quang cũng không có hứng thú ăn.
Trái lại, tâm tình vị tổng giám đốc nào đó lại vô cùng vui vẻ, trước hết gắp cho Vân Tử Lăng vài món “Xem ra đồ ăn rất ngon, thử xem nào”
Nói xong, anh nhìn Mộ Niệm Quang nói: “Anh ăn đi”
Sau đó anh lại gắp thức ăn đưa vào miệng, thanh nhã bỏ đồ ăn ở trong bát.
Vân Tử Lăng không khỏi nhìn anh.
Đây chỉ là một quán ăn nhỏ, hầu hết những người đến đây ăn cơm đều là công nhân.
Cô thật sự khó mà tưởng tượng được, một người đàn ông có thân phận cao quý như anh, vào thời khắc này, lại đang ngồi trong một gian phòng nhỏ này, nho nhã ăn những đồ ăn phổ biến thường ngày.
Ánh mắt Mộ Niệm Quang không kiềm được nhìn Vân Tử Lăng, và phát hiện ra rằng cô đang nhìn chằm chằm Hoắc Ảnh Quân.
Anh rủ mắt xuống, nhàn nhạt mỉm cười, thuận tay cầm ly nước trà bên cạnh, uống một ngụm.
Bữa ăn này, ăn cũng gần hơn một tiếng đồng hồ.
Thực ra, ba người bọn họ đều có tâm tư riêng, ai nấy ăn cũng không được nhiều.
Ăn cơm xong, Hoắc Ảnh Quân chủ động mở miệng, muốn mời anh ta đi uống một ly.
Đương nhiên Mộ Niệm Quang cũng không từ chối.
Nhưng hai người bọn họ đều giống nhau là, không cho phép cô đi cùng.
Vân Tử Lăng vô cùng không vui, có phải là hai người đàn ông này có điều gì muốn nói hay không?
Thế nhưng hai người họ, thẳng thừng đưa cô về khách sạn.
“Đây là thẻ phòng, bôn ba ngày hôm nay rất mệt, em nghỉ ngơi sớm đi, anh và anh ta chỉ là đi ra ngoài uống một ly thôi, em yên tâm, anh sẽ không để anh ta uống say đâu.” Mộ Niệm Quang vừa nhận thẻ phòng từ quầy lễ tân,sau đó đi đến, đưa thẻ phòng cho cô.
Lúc ăn cơm, Mộ Niệm Quang dự định đặt hai căn phòng ở một khách sạn lớn nhất của thành phố Đông Dương.
Mặc dù với dự định này khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Thế nhưng, anh ta vẫn phải làm như thế.
Dù sao đi nữa thì anh ta vẫn luôn muốn thay cô cân nhắc mọi chuyện.
Bọn họ đều có xe riêng, có thể tùy ý lái đi, thế nhưng phải tốn ít nhất hai tiếng đồng hồ.
Ở thành phố Đông Dương, bầu trời buổi chiều cũng