Vân Tử Lăng rõ ràng bị câu nói này làm cho sững sờ.
Tay của cô quên đẩy ra, nhìn đôi mắt như biển sâu của người đàn ông, hồi lâu cô vẫn không tỉnh lại.
Hoắc Ảnh Quân thấy dáng vẻ cô như vậy, không khỏi nhếch môi.
Anh cúi người, một nụ hôn rơi lên môi cô.
Giây tiếp theo, anh lại chống người ngồi dậy, nhìn cô, giọng nói anh vang lên một cách bất đắc dĩ: “Cho dù có thể là em cảm thấy câu này… rất tùy tiện, nhưng anh chỉ muốn nói với em tình cảm anh dành cho em là nghiêm túc.”
Nói rồi, anh khẽ cười: “Anh biết em không thích mùi rượu… Anh đi súc miệng…”
Nói rồi, người đàn ông từ trên giường bò dậy một cách luyến tiếc.
Tiếp theo, anh lảo đảo bước về phía nhà vệ sinh.
Vân Tử Lăng nằm trên giường, hồi lâu vẫn không động đậy.
‘Vân Tử Lăng, anh yêu em’
Cô không khỏi chau mày.
Không ngờ trái tim cô… cũng có chút dao động?
…
Đợi sau khi Hoắc Ảnh Quân dùng nước lạnh tắm rửa xong, nhìn thấy cô ngồi ôm đầu gối ngồi trên sô pha say sưa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa bên ngoài đã lớn hơn một chút.
Trên cửa sổ thủy tinh màu đen đầy những giọt nước mưa.
Còn xung quanh cô lại bao phủ một luồng hơi thở cô đơn.
Hoắc Ảnh Quân lau tóc, bước qua đó.
“Em sao vậy?”
Cô ôm đầu gối ngồi trên sô pha, kê cằm lên đầu gối của mình, lẩm bẩm: “Tình cảm sâu đậm là gì?”
Hoắc Ảnh Quân hơi sững sờ, có chút không hiểu ý cô.
Vân Tử Lăng giương mắt nhìn anh, đôi mắt đen đó đen hơn bao giờ hết, cô đột nhiên mỉm cười: “Anh nói xem, là xương tan thành tro bụi hay là vạn kiếp bất phục?”
Hoắc Ảnh Quân không nói gì, cứ như vậy nhìn chăm chăm cô.
Tình cảm sâu đậm là gì?
Xương tan thành tro bụi?
Vạn kiếp bất phục?
Hồi lâu sau, anh mới ngồi xuống.
Có những lời nói, anh không cần phải nói ra.
Cánh cửa trái tim của Vân Tử Lăng đóng quá chặt, anh biết, cô chưa từng nghe nói ‘đánh trận trên giấy’.
Thứ cô muốn thấy là sự chân thật.
“Không còn sớm nữa, ngủ thôi!”
Hoắc Ảnh Quân thấy cô không trả lời, nên cũng không truy vấn.
Anh đứng dậy, bước đến cạnh giường, vén ra một góc rất tự nhiên rồi nằm xuống.
Hoắc Ảnh Quân thấy cô chỉ nằm một chút ở cạnh giường, anh biết cô vẫn không muốn dựa vào anh quá gần.
Thế là anh dựa vào sát mép một cách rất tự nhiên, anh mở miệng nói: “Anh không đụng vào em, em nhích vào giữa một chút, đừng để rơi xuống!”
Vân Tử Lăng: “…”
…
Đêm nay, hai người đều không ngủ ngon.
Ngược lại Mộ Niệm Quang uống say nên ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Sáng sớm hôm sau, Vân Tử Lăng đưa cô xuống lầu ăn sáng, rồi lái xe đến thành phố Nam Dương.
Còn về Mộ Niệm Quang, anh ta ngủ đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Họ cũng không gọi anh ta, dứt khoát để anh ta ngủ nướng.
Phải tốn hơn hai tiếng mới về thành phố Nam Dương.
Trên đường, hai người đều im lặng.
Vân Tử Lăng chống cằm, dựa lên cửa sổ, ánh mắt nhìn cảnh sắc vụt qua ở bên ngoài.
Hoắc Ảnh Quân thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô, nhưng anh chỉ thấy phía sau đầu cô, hoặc là chỉ là góc nghiêng nửa gương mặt.
Sáng sớm đã xuất phát, trên đường cao tốc không có ai.
Hoắc Ảnh Quân lái xe với tốc độ rất nhanh.
Chuyến xe vốn dĩ hơn hai tiếng nhưng anh chỉ lái trong một tiếng bốn mươi lăm phút thì đã đến.
Mà nơi đến lại là bệnh viện.
“Đi lên đi!” Dừng xe lại, người đàn ông cởi dây an toàn ra.
Vân Tử Lăng nhìn ga-ra ở đây, cô nghĩ ngợi rồi mở cửa xe ra.
Hoắc Ảnh Quân lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó kéo tay cô vào thang máy.
Rất nhanh, họ đã đến tầng phòng bệnh tư nhân.
Tầng này đều là phòng bệnh VIP, y tá phía trên đều phải đứng gác ở trước cửa, người đến đều cần xác minh thân phận mới được cho vào trong thăm bệnh nhân.
Nhưng bởi vì Hoắc Ảnh Quân và Vân Tử Lăng được coi là nhân vật của công chúng, hơn nữa nhiều lần lên báo, y tá nhìn thấy thì lập tức nhường đường.
Trong phòng, Vân Tử Diễm nằm trên giường có treo máy truyền dịch.
Cố Di Nhân ngồi ở một bên, đút từng ngụm cháo nhỏ cho cô ta.
Còn Vân Hâm Bằng thì ngồi trên sô pha nói chuyện với Hoắc Chấn Vũ.
Khúc Tịnh Kỳ ngồi phía còn lại bên cạnh Vân Tử Diễm, kéo tay cô ta, bà ta dịu dàng nhìn cô ta, bảo cô ta ăn chậm một chút.
“Mẹ à, con không ăn nổi nữa…” Vân Tử Diễm thật sự không có hứng thú ăn uống, cô ta lắc đầu, không chịu ăn cháo Cố Di Nhân đưa đến nữa.
“Tử Diễm à, cả ngày hôm qua con không ăn gì, bây giờ chỉ ăn có mấy ngụm thôi sao?” Cố Di Nhân chau mày.
“Đúng vậy Tử Diễm, con như vậy thì cơ thể không chịu nổi đâu. Sao, cháo này không hợp khẩu vị à? Con muốn ăn gì thì nói với cô, cô bảo nhà bếp làm cho con.” Khúc Tịnh Kỳ vội nói một cách dịu dàng.
Vân Tử Diễm thấy Khúc Tịnh Kỳ lộ ra biểu cảm đau khổ: “Cảm ơn mẹ… Nhưng con thật sự không ăn nổi…”
Nói rồi, cô ta cúi đầu, dáng vẻ lơ đãng.
Thấy vậy, Khúc Tịnh Kỳ vội nhìn trợ lý của mình nói: “Gọi điện thoại cho cậu chủ, bảo cậu ấy qua đây!”
“Vâng, bà chủ.”
Trợ lý đang chuẩn bị gọi điện thoại.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Mọi người cùng nhìn qua đó.
Họ vừa nhìn thấy thì đều sững sờ.
Khúc Tịnh Kỳ nhìn thấy con trai mình trước, còn chưa nở nụ cười thì đã nhìn thấy Vân Tử Lăng ở phía sau anh, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
“Con dẫn cô ta đến làm gì? Con còn chê cô ta gây rối chưa đủ sao?” Khúc Tịnh Kỳ đứng dậy, giọng nói lạnh như bầu trời tháng một.
Nghe vậy, Hoắc Chấn Vũ có chút không vui với phản ứng của vợ mình.
Nhưng ông không ngăn cản, chuyện Vân Tử Lăng đâm Vân Tử Diễm bị thương không phải chuyện nhỏ.
Vân Tử Lăng không hiểu sự tức giận của mẹ mình, anh trực tiếp bước đến cạnh giường.
Lúc này Vân Tử Diễm đang cúi đầu khóc, biểu cảm đó xót xa biết bao nhiêu.
“Có phải con từng nói với mẹ đừng chọc cô ấy không?” Đột nhiên, Hoắc Ảnh Quân mở miệng nói.
Mà câu nói này của anh khiến mọi người cùng sững sờ.
Thế này là có ý gì?
Đừng chọc ai?
Chọc Vân Tử Lăng sao?
Vân Tử Diễm bị đôi mắt giống như có thể nhìn thấu của Hoắc Ảnh Quân dọa sợ, đôi môi không khỏi run cầm cập, tay cũng đang run rẩy.
“Ảnh Quân, con điên rồi sao, gì mà đừng chọc cô ấy, chọc ai, là cô ta chọc Tử Diễm, con dao đó là do cô ta cắm vào trước ngực của Tử Diễm, mục đích của cô ta là muốn giết chết Tử Diễm!” Khúc Tịnh Kỳ vội nói một cách tức giận.
Hoắc Ảnh Quân vẫn không nhìn mẹ mình, mà nhìn chăm chăm Vân Tử Diễm.
“Màn kịch vu oan giá họa có phải có chút lố giờ rồi không? Hửm?”
Vân Tử Diễm bị ánh mắt này của anh làm cho sợ hãi, nhưng trong phòng nhiều người như vậy, nếu như cô ta thừa nhận, Khúc Tịnh Kỳ nhất định sẽ hận cô ta chết mất.
Vì vậy, cô ta vội né tránh ánh mắt này, cô ta hoảng loạn nói: “Em, em nghe không hiểu anh đang nói gì, là cô ta, là cô ta đâm em, em… thời khắc em ngã xuống, đã nắm cán dao theo thói quen…”
Lúc cô ta tỉnh lại, Cố Di Nhân đã lén lút nói với cô ta Hoắc Ảnh Quân kêu người cầm dao đi hóa nghiệm vân tay rồi.
Vì vậy, cô ta nhất định phải ra vẻ trong sạch trước.
Nghe vậy, Khúc Tịnh Kỳ bước qua đó, cản ở trước mặt Hoắc Ảnh Quân.
“Con dẫn cô ta đến chọc tức con bé hay là chọc tức mẹ?”
Hoắc Ảnh Quân vẫn nhìn chăm chăm người phụ nữ đó một cách lạnh lùng, ánh mắt chưa từng thay đổi.
Vân Tử Diễm thấy vậy, lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
“Nếu cô ấy đã có ý muốn hại Tử Diễm, tại sao lại để lại sơ hở?”
Khúc Tịnh Kỳ rất tức giận: “Rốt cuộc con đã bị con hồ ly tinh đó mê hoặc đến mức nào? Con nhất định phải đợi cô ta giết chết Tử Diễm, con mới