Hai tháng sau.
Thời gian thoáng một cái đã qua.
Hai tháng này, Vân Tử Lăng hầu như là đều dành toàn bộ thời gian ở khu nhà ở trên vịnh.
Điều làm cho người ngoài vô cùng ngạc nhiên chính là, những người ở nhà họ Vân cực kỳ im lặng.
Nghe nói là, sau cơn tức giận của cô ta vào ngày hôm sau, Vân Tử Diễm lập tức chuyển đi chỗ khác.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ thời gian quản lý công ty thời trang của chính mình ở bên ngoài của cô ta ra, thì chỉ đi về nhà.
Vân Hâm Bằng ngoại trừ để ý đến công ty của chính ông, thì không bao giờ ra khỏi nhà.
Bọn họ im lặng như thế, thật sự làm cho Vân Tử Lăng có chút không thể tin được.
Nhưng mà, cô bây giờ cùng không quan tâm đến bọn họ.
Cô bây giờ, đã mang bầu được ba tháng rồi, bụng đã có điểm phình ra, mỗi lần lúc mà đi làm siêu âm, bác sĩ đều cho cô cơ hội được nghe nhịp tim của thai.
Nhịp tim mạnh mẽ và tràn đầy sức sống kia, cứ mỗi lần nghe được, bọn họ đều rơi nước mắt.
Ba tháng này của Hoắc Ảnh Quân, thật sự rất nhiều việc bận.
Hàng năm công ty cứ đến thời điểm cuối năm, luôn là thời điểm bận rộn nhất của công việc kinh doanh.
Hoắc Chấn Vũ đưa lại cho anh một số hạng mục, thật sự làm cho anh không thể ngừng làm việc, cứ vài ba ngày đều phải bay ra nước ngoài.
Nhưng mà, cũng may là Mẫn Hy thường xuyên qua đây chăm sóc cho cô.
Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ đến gặp Mộ Niệm Quang.
Hiện tại công việc kinh doanh của Mộ Niệm Quang, đang nhờ vào sự trợ giúp của Hoắc Ảnh Quân, càng ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Dường như là tất cả mọi việc đều phát triển theo một chiều hướng tốt đẹp hơn.
Có đôi khi, cô nghĩ rằng, nếu thời gian cứ yên bình trôi qua như thế này thật sự là tốt rồi.
—-
Vào tháng mười một, trời sớm muộn gì cũng đã trở lạnh.
Hôm nay bên ngoài trông cực kỳ u ám, Vân Tử Lăng vừa mới qua khỏi kỳ ốm nghén vào mấy ngày hôm trước.
Bây giờ, mỗi ngày thật sự đều ngủ.
“Cô chủ, mau ra khỏi giường để xuống ăn cơm trưa ạ.” Dì Phương nói nhẹ nhàng khi bà bước vào.
Vân Tử Lăng nằm ở trên giường, ánh mắt không thể mở ra được: “Dì Phương, con không cảm thấy đói bụng… Cho con ngủ thêm một lát nữa…”
Dì Phương nhìn thấy vậy, cũng không cố gắng gọi cô dậy, đành phải nói: “Được rồi, tôi cho đồ ăn vào trong nồi trước nhé!”
Cửa phòng, lại nhẹ nhàng được đóng lại.
Vẫn Tử Lăng cơ thể trở mình một cái, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà, một lúc sau, bên tai lại truyền đến một hơi thở ấm áp.
Nhíu mày lại, cô rất không thoải mái mà rụt cổ, cố gắng trốn tránh cơn ngứa này.
Nhưng mà, hơi thở ấm áp kia lại biến thành một nụ hôn, dừng lại ở trên khuôn mặt của cô, sau đó lại vào cổ của cô.
Vân Tử Lăng giật mình, mắt không thể không mở ra.
Vừa thấy cảnh tượng này, có bất ngờ một chút.
“Dì Phương nói em còn chưa ăn cơm, bây giờ là mấy giờ rồi?” Người con trai mỉm cười đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.
Vân Tử Lăng sững sờ cả người một lúc lâu, sau đó mới ngây ngốc nói: “Anh, anh không phải là ngày mai mới quay trở về nước hay sao?”
Anh đã đi Thụy Sĩ trong suốt một tuần.
Buổi sáng, mới gọi một cuộc điện thoại, nói anh buổi tối ngày mai mới bay về nước.
Nhưng tại sao, bây giờ đã quay trở về?
Hoắc Ảnh Quân tinh thần vô cùng mệt mỏi, vì lúc trước gấp gáp quay về nước sớm, đã làm thay đổi rất nhiều kế hoạch của anh.
Nhưng mà, anh một chút cũng không hối hận, chỉ đơn giản là muốn nhanh chóng được đến gặp cô.
Vân Tử Lăng nhìn thấy anh vùi đầu vào trong cổ của chính cô, không nói gì, hơi thở lại càng lúc càng trở lên gấp gáp, lập tức đã biết, anh nhất định là vô cùng mệt mỏi.
Cô cùng không gọi anh, mà chỉ là ôm lấy anh, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng của anh.
Sau khi chợp mắt được khoảng mười phút, Hoắc Ảnh Quân cuối cùng cũng động đậy, anh nhìn về phía cô với đôi mắt đỏ hoe: “Thật ngại quá, vừa rồi thật sự rất mệt mỏi.”
“Ngủ một giấc đi!”
Hoắc Ảnh Quân lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu.
“Anh nhìn em như vậy để làm cái gì?” Vân Tử Lăng khó hiểu.
“Một tuần vừa rồi không nhìn thấy em, tại sao lại gầy đi rồi, có phải là không ngoan ngoãn ăn cơm hay không?” Người con trai có chút không vui, nhíu mày lại.
Nghe thấy vậy, Vân Tử Lăng mỉm cười nhìn anh, không khỏi phản bác: “Nào có gầy chỗ nào, anh xem trên người của em còn có thể véo ra thịt đây!”
Hoắc Ảnh Quân ôm lấy cô cười nhẹ nhàng: “Ăn nhiều vào một chút, em gầy quá nhìn không được đẹp!”
Vân Tử Lăng để tay sau lưng ôm anh, giọng nói pha chút tinh nghịch: “Yên tâm đi, sau này theo đứa bé càng ngày càng lớn lên, em chắc chắn càng ngày càng béo thêm, chỉ cần anh không xấu xí là tốt rồi!”
Nghe thấy vậy, Hoắc Ảnh Quân buông cô ra, tiếp theo kéo chăn ra, ánh mắt nhìn về phía phần bụng hơi hơi phình ra kia.
Một bàn tay to lớn, chậm rãi xoa xoa lên.
Vân Tử Lăng cười nhẹ nhàng: “Bác sĩ có nói, sau một tháng hơn, em có thể cảm nhận được thai nhi ở đâu!”
Ánh mắt của người con trai trở nên ôn nhụ mà sâu thẳm, anh từ từ đem tại của mình đặt lên bụng của cô, một lát sau, đứng dậy cười nói: “Con gái của chúng ta nói, mẹ phải ăn nhiều một chút, con bé nghĩ muốn có một dáng vẻ mập mạp!”
Vân Tử Lăng nhíu mi: “Tại sao anh lại biết đấy là con gái?”
“Bởi vì anh yêu em, cho nên, anh nghĩ muốn có một cô gái nhỏ giống như em.” Anh đứng dậy, nhích cơ thể lên trên một chút, đem cô ôm vào trong lòng ngực, một nụ hôn dừng ở trên tóc của cô: “Thật đáng tiếc không thể ở trong cuộc sống của em trước kia, cho nên, anh muốn được tận mắt nhìn thấy con gái của chúng ta trở lên khôn lớn!”
Vân Tử Lăng im lặng, giọng nói của cô có chút trầm thấp: “Chỉ là mẹ của anh có thích con gái hay không?”
Hoắc Ảnh Quân nâng cằm bên dưới của cô lên, mang theo cười nhẹ nhàng: “Vì cái gì mà mẹ lại phải thích? Đây là con của anh, anh thích là được rồi nhé!”
Nghe thấy vậy, Vân Tử Lăng trở lại bình thường, lập tức, nhào vào trong lòng ngực của anh.
“Một lát nữa, tặng cho em một món quà lớn được không?” Giọng nói của anh vô cùng cưng chiều.
“Món quà lớn?” Vân Tử Lăng ngẩng đầu lên nhìn anh một cách khó hiểu.
Hoắc Ảnh Quân nâng tay lên nhìn đồng hồ, cười nói: “Một lát nữa, em sẽ biết thôi, bây giờ đứng lên xuống ăn cơm được không?”
Nói xong, người con trai đứng dậy, giây tiếp theo, đem cô bế lên đặt ngồi trên giường, sau đó, đem giày đeo vào cho cô.
Vân Tử Lăng nhìn thấy anh đối với chính cô giống như là quan tâm một đứa trẻ, có chút bất đắc dĩ.
Nhưng mà, cô vẫn chưa nói cái gì, mà chỉ là đi theo anh tới phòng khách.
Dì Phương nhìn thấy cậu chủ đã quay trở về, lập tức đem đồ ăn đun lại, dọn ra bàn.
Sau đó, liền đi vào trong bếp.
Hoắc Ảnh Quân lập tức lấy cho cô một đĩa rau, giống