Đêm hôm nay, Vân Tử Lăng nằm mơ thấy rất nhiều người.
Có ông và bà ngoại chưa từng gặp bao giờ, còn có mẹ, và chú Mạnh.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã sáng hẳn.
Tiết trời gần đây không mấy tốt, lúc nào cũng âm u.
Khó có được chính là, sáng sớm hôm nay vậy mà lại thấy mặt trời.
Cô hơi giật giật thân thể một chút, người đàn ông đã nhích lại gần: “Tỉnh rồi hả?”
Vân Tử Lăng mơ màng mở mắt ra, nhìn về phía anh, tiếp đó cười một tiếng, vô cùng chói lóa.
Lòng của Hoắc Ảnh Quân nhảy nhót không thôi, đàn ông vào mỗi sáng sớm đúng là không thể nào miêu tả nổi.
Mà cô lại vốn không biết được, bộ dáng lúc thức dậy mỗi sáng của mình, quả thực là một loại giày vò đối với anh.
“Cái kia, tôi, tôi vào nhà vệ sinh một chút.” Hoắc Ảnh Quân cảm giác mình hơi không ổn, muốn rời đi trước.
“Ôm một lúc ~” Vân Tử Lăng khó có khi làm nũng, nhích lại gần vào trong ngực anh, chân cũng không thành thật dán sát lại gần anh, vô tình chạm phải thứ gì đó.
“A…” Người đàn ông hít sâu một hơi, đôi mắt sâu xa kia thoáng cái trở nên nóng bỏng lạ thường.
Vân Tử Lăng rụt cổ một cái, dường như hiểu ra cái gì đó, cô muốn rút chân về.
Thế nhưng người đàn ông lại đè xuống không cho cô di chuyển.
Vân Tử Lăng sửng sốt, hơi mờ mịt ngước mắt nhìn về phía anh.
Khuôn mặt của người đàn ông vô cùng khôi ngô tuấn tú, gò má sạch sẽ hoàn hảo, hô hấp hơi dồn dập, thấy cô đang vô tội nhìn mình, lại vội vàng liếc mắt qua chỗ khác: “Đừng nhúc nhích, đừng dùng cái ánh mắt đó nhìn tôi!”
Vân Tử Lăng không dám di chuyển nữa, ánh mắt nhìn linh tinh khắp nơi, cả bộ dáng luống cuống cả lên.
Hoắc Ảnh Quân nhìn vẻ mặt của cô, đôi mắt đen chợt hiện lên chút ý cười đoán không được.
Sau một lúc yên lặng hòa hoãn lại, anh mỉm cười với cô, dịu dàng đáp lời: “Yên tâm, trước khi bé con bình an sinh ra, tôi sẽ chịu đựng!”
Vân Tử Lăng không lên tiếng, vẫn cúi đầu như trước, thế nhưng cái tai kia đã hồng hồng, khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
“Tôi, tôi đi tắm trước, chốc nữa, chúng ta ra ngoài!” Hoắc Ảnh Quân nói, vội vàng đứng dậy, sau đó nhanh chóng đi tới nhà vệ sinh.
Sau đó, nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy rào rào.
…
Sau khi trải qua chuyện lúng túng sáng nay kia.
Hai người đều tương đối yên lặng.
Thế nhưng, mới vừa ăn xong bữa sáng, người đàn ông đã mở miệng: “Hôm nay chúng ta đến chứng thực bằng chứng phạm tội của ông ta!”
Vân Tử Lăng ngẩng đầu nhìn về phía anh, há miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Nhưng Hoắc Ảnh Quân lại cười nhạt, bóc cho cô một quả trứng gà.
Nhanh chóng, hai người ăn sáng xong, đi xuống lầu.
Xe của Quách Sở Tiêu đã lái đến chờ từ lâu.
Mà phía sau Quách Sở Tiêu, còn có hai chiếc xe, đi cùng với anh ta.
Thấy bọn họ, Quách Sở Tiêu nhanh chóng mở cửa xe ra.
Ngay sau đó, hai người lên trên xe.
“Tổng giám đốc Hoắc, sáng nay cảnh sát đã dẫn ông ta lên đồn cảnh sát rồi, ông ta cũng đã liên lạc với luật sư.” Quách Sở Tiêu vừa lái xe vừa nói.
“Đi thẳng đến đồn cảnh sát.”
“Được!”
Bên trong xe, lại lần nữa yên ắng.
Nhịp tim của Vân Tử Lăng hơi dồn dập, cũng thoáng chút thấp thỏm không yên.
Vân Hâm Bằng mà cô vẫn luôn muốn đối phó.
Đến hôm nay, mọi chuyện thực sự sắp thành sự thật sao?
Tay của cô, hơi bất an luống cuống ở một chỗ, luôn cảm thấy đây là ảo giác.
Hoắc Ảnh Quân khẽ liếc nhìn ánh mắt của cô, mỉm cười, đưa tay nắm lấy đôi tay đang bất an của cô.
Thân thể của Vân Tử Lăng rõ ràng run lên, cô nhìn về phía anh, ánh mắt thoáng chút bối rối không biết làm sao.
Hoắc Ảnh Quân thấy vậy, lại ôm cô vào trong lòng an ủi: “Đừng căng thẳng, có tôi ở đây!”
Vân Tử Lăng gật đầu, dần dần thả lỏng.
Nửa giờ sau.
Đến đồn cảnh sát.
Bên ngoài nghìn nghịt, đều là người.
“Em ở trên xe chờ tôi, tôi đi xem tình hình một chút.” Hoắc Ảnh Quân thấy nhiều người như vậy, biết rõ xuống xe tất nhiên sẽ bất tiện.
“Tôi muốn đi!” Vân Tử Lăng kéo lấy góc áo của anh, giọng nói thoáng chút sốt ruột.
Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía cô an ủi: “Bên ngoài toàn là phóng viên thôi, nếu như xuống dưới, đương nhiên sẽ nghe phải mấy vấn đề chanh chua, tôi đi một lúc thôi, được không?”
Vân Tử Lăng lắc đầu: “Không quan trọng, tôi không yếu ớt như vậy, tôi muốn đi cùng!”
Cô không nhìn thấy Vân Hâm Bằng bên trong, thực sự không thể nào yên tâm được.
Làm sao có thể ngồi yên đợi trong xe được chứ!
Thấy vậy, Hoắc Ảnh Quân biết rõ không thể ngăn nổi cô, cuối cùng gật đầu: “Đi theo tôi, nhé?”
Vân Tử Lăng gật đầu, liền khéo léo đi bên cạnh anh.
Quách Sở Tiêu đã xuống xe từ lâu, cô vừa ra khỏi, đã thấy Quách Sở Tiêu đứng bên cạnh tám người mặc quần áo màu đen.
Hóa ra, hai chiếc xe sáng sớm nay đều là vệ sĩ.
Anh đã tính đến việc hôm nay có rất nhiều người ở đây sao?
Không nhịn được, trong lòng cô đột nhiên ấm áp lên.
Bọn họ mới vừa xuống xe, đám phóng viên thấy được, nhanh chóng ùn ùn kéo đến.
Tốc độ kia, quả thật là giống như người nọ chen lấn người kia vậy.
“Tổng giám đốc Hoắc, nghe nói tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Vân là do anh kiện sao?”
“Tổng giám đốc Hoắc, vậy bài đăng video kia là do anh phát tán sao?”
“Tổng giám đốc Hoắc, anh có ý kiến gì với chuyện này không?”
“Tổng giám đốc Hoắc, anh đưa cả mợ chủ đến đây, là muốn giúp cô ấy sao?”
Đủ loại câu hỏi, liên tiếp lũ lượt kéo đến.
Mọi người thấy Hoắc Ảnh Quân vẫn chưa trả lời, nhanh chóng đổi mũi nhọn sang bên Vân Tử Lăng.
“Bà Hoắc, xin hỏi tâm trạng hiện giờ của chị như thế nào, ông ta khiến người khác xx mẹ của chị, lại chiếm đoạt tài sản của nhà họ Bạch, thái độ của chị hiện giờ như thế nào?”
“Bà Hoắc, chị gái của chị đã biết chuyện này rồi sao? Chị gái của cô có phải cũng rất tức giận hay không?”
“Bà Hoắc, chị em hai người có phải vẫn như lửa với nước không?”
“Bà Hoắc, đối với người đàn ông đã cưỡng hiếp mẹ mình kia, chị có muốn biết không?”
Những câu hỏi của đám phóng viên, mỗi một cái đều vô cùng cay nghiệt.
Cho dù lúc ở trên xe, Hoắc Ảnh Quân đã nói, muốn cô không xuống đây, sợ đám phóng viên này sẽ nói những lời khó nghe.
Thế nhưng cô vẫn kiên trì xuống.
Cô muốn đi xem, Vân Hâm Bằng có mặt trong đồn cảnh sát hay không.
Cô nhất định phải tự mình xem xem, cô vẫn còn muốn xem luật sư kia, ngụy biện như thế nào cho hạng người cặn bã này.
Thế nhưng, cô vẫn đánh giá thấp những vấn đề cực đoan mà đám phóng viên này hỏi tới.
Quả thực, mỗi một câu.
Mỗi một chữ, đều đâm vào trong lòng của cô.
Vệ sĩ và Quách Sở Tiêu, ngay lập tức bảo vệ bọn họ, đi vào phía bên trong.
Mà cảnh sát ở trong đồn cũng đã đi ra, bắt đầu tách những người kéo đến xem chuyện và đám phóng viên ra.
“Bà Hoắc, thái độ của chị với người cha nuôi này là như thế nào? Có nghĩ đến việc tha thứ hay không, hay là cầu tình với thẩm phán?”
Đột nhiên, một phóng viên lớn tiếng gào lên.
Một câu hỏi này, khiến cho bước chân của Vân Tử Lăng ngừng lại.
Hoắc Ảnh Quân khoác lấy vai của cô, rõ ràng cảm giác được cô đang đờ người lại.
“Sao thế?”
Vân Tử Lăng không lên tiếng, mà đột nhiên ngoảnh đầu lại.
Tiếp đó, cô đi về phía trước mặt đám phóng viên kia.
Hành động đột ngột như vậy, khiến cho đám phóng viên thoáng sửng sốt trong chốc lát, quên mất phải làm gì.
Vân Tử Lăng lạnh mặt đi tới trước mặt người đã hỏi câu hỏi kia, tay cầm lấy một chiếc microphone của một người: “Xin hỏi, nếu như có người giết người thân của anh, mưu hại mẹ anh, anh có tha thứ cho người ấy không?”
Miệng của tên phóng viên hỏi ra câu kia há hốc, không biết trả lời như thế nào.
Con ngươi của cô hơi hướng lên, cười đến mức nguội lạnh và hờ hững: “Tôi rất tôn trọng nghề làm nhà báo, biết rõ các người tìm chút thông tin không dễ dàng, thế nhưng xin các người khi đặt câu hỏi, đứng ở góc độ của người khác mà suy nghĩ một chút, đây không phải diễn kịch, tôi cũng không phải diễn viên, trong lúc vấn đề đang được xử lý, còn phải bận tâm đến kẻ khác, hiện giờ trong lòng tôi đang rất rối, rất phiền, thậm chí còn có xúc động muốn giết người, cho nên, anh cảm thấy hiện giờ tôi còn có tâm trạng để trả lời câu hỏi của anh sao?”
Những phóng viên còn lại, bị lời nói của cô khiến cho há miệng không trả lời được.
“Còn nữa, ông ta không phải bố của tôi, trong mạng sống này của tôi, cũng chưa từng xuất hiện chữ bố này!” Giọng nói của cô mang theo sự phẫn nộ.
Khóe miệng của đám phóng viên giật giật, nhưng không biết tiếp theo phải làm thế nào.
Đường nét trên khuôn mặt của Hoắc Ảnh Quân hoàn toàn lạnh lùng cứng rắn, con mắt âm u híp lại, quét về phía những phóng viên kia.
Ngay lập tức, không khí chung quanh thoáng cái lạnh đi không ít.
Các phóng viên rối rít thu tay về, có phần muốn nói lại thôi.
“Hiện giờ tình huống bên trong đó là như thế nào, chúng tôi cũng không quá rõ ràng, cụ thể, tôi tin tưởng sẽ nhanh chóng công bố với công chúng, đến lúc đó, sẽ nói rõ tường tận với các người hơn! Được rồi được rồi, nhường một chút, nhường một chút!” Quách Sở Tiêu lập tức tiến lên nói.
Hoắc Ảnh Quân híp mắt một cái, nhìn chằm chằm những phóng viên thích châu đầu vào kia, độ cong trên môi càng đậm hơn.
Thứ ánh mắt này, nhìn đến mức da đầu của tất cả mọi người bắt đầu ngứa ngáy.
Trong lúc đám phóng viên đang lúng túng