Khi Vân Tử Lăng chạy tới, Hoắc Nhã Linh đang ngồi khóc trên giường.
Cô bước vào căn phòng này, bất giác nhướng mày. Bởi vì cả căn phòng này đều kín, không khí ám muội. Sau đó, cô bước đến trước mặt Hoắc Nhã Linh, lúc này mới phát hiện ra cô ta tóc tai bù xù, trên da thịt tràn đầy dấu vết tím tím đỏ đỏ.
Ngay lập tức cô kinh ngạc mở to hai mắt: “Nhã Linh, cô chắc là không phải cô và anh ta…”
Hoắc Nhã Linh nhìn cô với đôi mắt sưng đỏ, sau đó nước mắt rơi càng dữ dội hơn.
Vân Tử Lăng vội vàng ngồi xuống, đến trước mặt cô ta: “Sao vậy? Hai người đang tốt đẹp như vậy, sao lại…”
Hoắc Nhã Linh nghẹn ngào nói: “Anh ta điên rồi, chị dâu, anh ta điên rồi!”
Vân Tử Lăng cau mày không hiểu.
Hóa ra, Khúc Tịnh Quân giận dữ muốn đưa cô ta đến lấy giấy chứng nhận nhưng cô ta làm sao có thể đồng ý chứ.
Trước hết, họ hàng của bọn họ là ở đây, cục Nội Vụ cũng sẽ không đồng ý. Thứ hai, một khi bị những người đó biết đến, cả cơn bão dư luận sẽ nuốt chửng bọn họ. Vì vậy, cô ta đã phát điên và gào thét.
Nói anh ta…
Không có tài cán gì.
Không có năng lực gì.
Cô ta khinh thường anh ta chính là vì sự bất lực của anh ta.
Cô ta sẽ không kết hôn với anh ta cũng là vì sự anh ta không có năng lực gì.
Anh ta không bảo vệ được con cái của bọn họ hay là bởi vì hạt giống của anh ta có vấn đề.
Anh ta chính là một tên bất tài vô dụng!
Thế nhưng cô ta không bao giờ nghĩ rằng, câu nói này làm anh ta hoàn toàn nổi giận.
Anh ta quay đầu lại, nhét cô ta vào trong xe và đi thẳng đến khách sạn gần nhất.
Anh ta kéo cô vào phòng, cưỡng ép…
Vân Tử Lăng không nói gì, toàn bộ vẻ mặt đều là ngạc nhiên.
Khúc Tịnh Quân…
Từ khi nào đã trở nên độc đoán như vậy?
“Chị dâu, chị dâu!” Hoắc Nhã Linh thấy cô không nói gì, không tự chủ được mà hét lên một tiếng.
Vân Tử Lăng nhìn cô ta, thở dài một tiếng: “Nói thật cho tôi biết, cô vẫn còn yêu anh ta chứ?”
Hoắc Nhã Linh nhìn cô, đột nhiên thừ người ra.
“Này!” Vân Tử Lăng không biết nên nói gì, tất cả biểu hiện của cô ta đã nói ra tất cả rồi.
Hoắc Nhã Linh chậm rãi cụp mắt xuống, giọng nói rất đau thương: “Yêu thì có tác dụng gì, chúng tôi vốn dĩ không thể ở bên nhau, tôi phải lập gia đình, anh ta lấy người khác, đó mới là kết cục tốt nhất.”
Vân Tử Lăng không nói gì, nếu cô đoán không nhầm. Khúc Tịnh Quân này, sợ là cũng có chút rung động đối với cô ta. Nếu không thì, sẽ không vì câu nói đơn giản như vậy mà nổi giận.
Thân phận của hai người này, mối quan hệ của hai người này…
“Chị dâu, chị không biết vừa rồi anh ta đáng sợ như thế nào… Anh ta trách tôi đã giết đứa bé, ánh mắt anh ta vô cùng tàn nhẫn, tôi chưa từng thấy anh ta như thế bao giờ, anh ta thật sự rất điên cuồng, rất đáng sợ…”
Nghe vậy, Vân Tử Lăng nhướng mày cẩn thận, ngập ngừng hỏi: “Cô… Cô có nói với anh ta về sự tồn tại của Đa Đa không?”
Hoắc Nhã Linh sửng sốt nhìn cô.
Vân Tử Lăng không nói gì, cứ lặng lẽ như vậy nhìn cô ta.
Một lúc sau, cô ta rũ mắt xuống: “Tôi, tôi không biết, tôi không muốn nói, cũng… Không dám nói…”
“Nhã Linh!” Đột nhiên, Vân Tử Lăng nắm lấy tay cô ta: “Không được nói, nghe rõ chưa?”
Hoắc Nhã Linh có chút giật mình: “Chị dâu…”
“Đừng mang Đa Đa đi, xin cô đừng mang Đa Đa đi được không?”
Đúng vậy, cô rất sợ, sợ Hoắc Nhã Linh không chịu được mà nói ra sự xuất hiện của Đa Đa.
Ba năm nay, cô đều dựa vào Đa Đa mà cố gắng vượt qua. Cô không dám tưởng tượng, nếu như không có Đa Đa, cô sẽ như thế nào!
“Chị dâu…”
“Cô đã nói rồi, sẽ không cần Đa Đa, Đa Đa là con trai của tôi, Đa Đa là con trai của tôi!” Cô lặp lại một câu nói, giọng nói rõ ràng có chút kích động: “Tôi không quan tâm cô và Khúc Tịnh Quân cuối cùng có thể ở bên nhau hay không, nhưng, Đa Đa, cô tuyệt đối không thể cướp đi khỏi tôi!”
“Chị dâu…” Hoắc Nhã Linh nhíu mày: “Chị, chị làm tôi đau!”
Vân Tử Lăng giật mình, vội lấy lại tinh thần. Lập tức, cô buông tay, ánh mắt rất hoảng loạn: “Xin… Xin lỗi…”
Hoắc Nhã Linh nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của cô, bèn cầm lấy tay cô, nhìn cô và nói: “Yên tâm, tôi sẽ không cướp Đa Đa khỏi chị, tôi biết Đa Đa đối với chị quan trọng như thế nào, tôi cũng biết, đối với Đa Đa chị là sự xuất hiện quan trọng nhất, đứa bé từ nhỏ đã không ở bên cạnh em, em cũng không có tư cách đem nó đi…” Cô ta nhìn cô nói: “Chị dâu, đừng lo lắng, tôi sẽ không mang nó đi!”
Nghe xong, trái tim của Vân Tử Lăng dần dần lắng xuống.
Sau đó, cô cất giọng nói đầy hối lỗi: “Nhã Linh, tôi xin lỗi… Tôi không nên như vậy, nhưng… Đa Đa đối với tôi quan trọng hơn cuộc sống của tôi, cô hiểu chứ!”
Hoắc Nhã Linh gật đầu: “Tôi biết…”
Nói xong cô ta cụp mắt xuống: “Chị dâu… Rốt cuộc tôi nên làm sao đây? Tôi phải làm sao bây giờ?”
Vân Tử Lăng: “…”
Cùng lúc đó ở một nơi khác.
Hoắc Ảnh Quân ăn xong bữa sáng, lái xe đưa Mộ Niệm Quang và Đa Đa trở lại nhà họ Hoắc. Bầu không khí của cả nhà họ Hoắc rõ ràng là không ổn. Tất cả những người hầu đang đứng bên ngoài, vẻ mặt mỗi người đều rất đau khổ. Chắc hẳn vừa mới được dạy dỗ.
“Cậu chủ.” Thím Trương vội vàng chào hỏi, giọng nói có chút thận trọng.
“Mẹ tôi đâu?”
“Ở phòng khách!”
Hoắc Ảnh Quân gật đầu, rồi mang Đa Đa bước vào.
Mộ Niệm Quang theo sát phía sau.
Ngay khi hai người vừa bước vào, Khúc Tịnh Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt ảm đạm. Vậy mà Hoắc Chấn Vũ đang ở một bên khoanh chân, vừa đọc báo vừa uống cà phê, dường như không có động tĩnh gì.
“Bố, mẹ!” Hoắc Ảnh Quân nhìn thấy họ thì kêu lên một tiếng.
Hoắc Chấn Vũ đặt tờ báo xuống nhìn bọn họ, cười nói: “Về rồi đấy à, đây không phải là anh trai của Tử Lăng hay sao? Nào, ngồi đi!”
“Chào bác trai, bác gái!” Mộ Niệm Quang cũng lịch sự chào hỏi một tiếng.
Hoắc Chấn Vũ cười một tiếng: “Thím Trương, chuẩn bị cho khách một cốc cà phê.”
Thím Trương ngay lập tức đi chuẩn bị.
Khúc Tịnh Kỳ lạnh lùng nhìn bọn họ: “Anh trai? Vân Tử Lăng có loại anh trai gì? Anh trai mưa à!”
Hoắc Chấn Vũ cau mày nhìn vợ của mình: “Khách đang ở đây, ồn ào cái gì vậy?”
Tâm trạng của Khúc Tịnh Kỳ cực kì không tốt, nên không thèm kiêng dè cái gì, nhìn Mộ Niệm Quang cười lạnh: “Có phải anh trai mưa hay không, ông tự hỏi cậu ta đi, video đó không phải rõ ràng rồi sao?”
Hoắc Chấn Vũ nhìn bà ta, cau mày, kéo kéo áo của bà ta: “Đừng nói nhảm.”
Khúc Tịnh Kỳ hất tay ông ta ra: “Nói nhảm? Hoắc Chấn Vũ, ông làm cái gì vậy? Người này đội mũ xanh cho con trai của ông, ông