“Hi Vân, rốt cuộc là ai?”
Câu hỏi này khiến nhiệt độ không khí giảm vài độ.
Khúc Tịnh Kỳ nhìn thẳng vào Hoắc Ảnh Quân, có cái gì đó vô hình đối với anh.
Hoắc Ảnh Quân không nói gì, cứ yên lặng như vậy đợi câu trả lời của bà ta.
“Hi Vân là ai, cô ta chỉ là một cô gái bình thường!” Sau một hồi im lặng, Khúc Tịnh Kỳ mới chậm rãi nói, bà ta nhìn anh với vẻ không hài lòng: “Sao, con không phải đã điều tra rồi à? Con còn nghĩ Hi Vân là con gái của mẹ không?”
Hoắc Ảnh Quân cau mày.
Đúng vậy, anh đã từng nghi ngờ điều đó!
“Mẹ không biến thái đến mức để con trai cưới con gái riêng của mình!” Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Khúc Tịnh Kỳ trông khá bất mãn.
“Được rồi, được rồi, chuyện vớ vẩn gì thế này, Ảnh Quân, sao con lại bắt cóc Hi Vân? Con bé ở đâu?” Hoắc Chấn Vũ thấy hai mẹ con sắp cãi nhau, không nhịn được đứng lên giảng hòa.
Hoắc Ảnh Quân lạnh lùng cong môi, mang theo tức giận: “Con không biết!”
“Không biết cái gì chứ?” Khúc Tịnh Kỳ bước đến: “Hi Vân từ nhỏ đã không chịu cực khổ gì, con để người ta bắt cóc con bé đi sẽ dọa nó sợ.”
Hoắc Ảnh Quân ánh mắt hơi vặn vẹo nhìn bà ta: “Sợ dọa tới cô ta?”
Vừa nói, anh vừa giễu cợt: “Vậy các người khi đó hung hăng như vậy, sao lại không cảm thấy sẽ dọa con sợ?”
“Ảnh Quân!” Khúc Tịnh Kỳ hét lên, tất cả âm điệu nâng lên không ít: “Con rốt cuộc muốn càn quấy đến khi nào?”
Hoắc Ảnh Quân lạnh lùng cong môi, ngồi trên sô pha, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi.
Sau đó, giọng nói vang lên không chút sóng gió: “Khi nào mẹ nói cho con biết cô ta là ai, con sẽ cho mẹ biết cô ta ở đâu!”
“Con có ý gì, chính là mẹ không nói, con liền không bỏ qua cho cô ta?” Khúc Tịnh Kỳ lặp đi lặp lại câu nói như thể đã nghe thấy một ảo giác.
“Phải!” Anh lại hút một hơi.
Nghe xong, bước chân của Khúc Tịnh Kỳ dường như loạng choạng.
Hoắc Chấn Vũ vội vàng kịp thời đỡ lấy bà ta.
“Ông nghe thấy chưa?” Khúc Tịnh Kỳ nhìn chồng mình: “Ông nghe thấy con trai chúng ta nói gì chưa? Nó đang dọa tôi, ha ha, cánh của nó cứng rồi, đe dọa cả tôi?”
Hoắc Chấn Vũ cau mày, nhìn Hoắc Ảnh Quân: “Được rồi, Hi Vân rốt cuộc đang ở đâu?”
Khúc Tịnh Kỳ không nói gì, dựa vào vòng tay của Hoắc Chấn Vũ, cả người đều rất tức giận.
Hoắc Ảnh Quân hơi rũ mắt xuống, trong miệng thở ra khói, toàn bộ vẻ mặt đều không tốt lắm.
Đúng vậy, đối đầu với mẹ mình như thế này, quả thực không phải cảnh anh muốn thấy.
Nhưng có những chuyện, anh buộc phải kiên trì đến cùng. Nếu không, sự thiếu quyết đoán, sẽ đem đến những tổn thương và sẽ gấp bội hình phạt lên Tử Lăng.
“Đều là người nhà cả, có chuyện gì không thể từ từ nói sao?” Hoắc Chấn Vũ lại nói một câu: “Con mau xin lỗi mẹ con đi, con xem con làm mẹ con tức giận như thế nào!”
“Tôi không cần nó xin lỗi, tôi muốn biết Hi Vân ở đâu!” Khúc Tịnh Kỳ âm thanh tức giận.
“Được rồi được rồi, có chuyện gì từ từ nói, ồn ào cái gì?” Hoắc Chấn Vũ bắt đầu xoa dịu Khúc Tịnh Kỳ.
Nhưng, Khúc Tịnh Kỳ nhìn con trai mình một cách tức giận: “Con rốt cuộc giấu Hi Vân ở đâu?”
“Bố!” Anh nhìn Hoắc Chấn Vũ, giọng nói rất bình tĩnh: “Bố không muốn biết thân phận của Hi Vân sao? Tại sao mẹ lại quan tâm đến cô ta như vậy?”
Hoắc Chấn Vũ cau mày, không nói gì.
“Chẳng lẽ bố không tò mò? Tại sao mẹ con lại quan tâm đến một đứa trẻ “mồ côi” nhiều như vậy?” Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ mồ côi, lôi kéo sự tưởng tượng của mọi người.
Hoắc Chấn Vũ không nói gì, nhưng biểu cảm kia, nhìn rất không vui.
Hoắc Ảnh Quân nhìn ông ta, cụp mắt xuống, khuôn mặt tuấn tú kia bị làn khói trắng xanh làm mờ đi, lông mày đen rậm nhíu chặt lại, khuôn mặt càng không đẹp.
“Vì vậy… Bố cũng biết thân phận của Hi Vân, đúng không?”
Đột nhiên, Hoắc Ảnh Quân lại nhìn bọn họ. Lần này, người chấn động là Mộ Niệm Quang.
Gương mặt của Hoắc Chấn Vũ đột nhiên thay đổi…
“Ha!” Nhìn bố của mình, Hoắc Ảnh Quân đột nhiên bật cười, ánh mắt cười trở nên mỉa mai: “Con biết mà, ha, hóa ra bố cũng biết, thảo nào… Chẳng trách…”
Khi Vân Tử Lăng trở về biệt thự một lần nữa thì đã đến giờ ăn.
Đa Đa đã ăn xong, đang chơi với món đồ chơi mới mua cùng dì Mặc. Còn Mộ Niệm Quang thì đang ngồi ở bàn ăn một mình.
“Mẹ”
Đa Đa vừa nhìn thấy cô, ngay lập tức nhào tới. Vân Tử Lăng ôm cậu bé vào lòng, hôn cậu bé vài cái.
“Mẹ, bố mua cho con rất nhiều đồ chơi.”
Đa Đa hào hứng nói chuyện với cô bằng ngôn ngữ câm.
Vân Tử Lăng cười, xoa đầu cậu bé: “Thật không? Vậy Đa Đa có thích không?”
Đa Đa gật đầu, tỏ vẻ vô cùng hào hứng.
“Vậy con chơi trước đi nhé?”
Đa Đa ngay lập tức chạy đến chỗ dì Mặc, tiếp tục chơi với dì Mặc.
“Anh Niệm Quang.” Vân Tử Lăng đi đến.
Một người giúp việc khác nhanh chóng dọn bữa ăn và mang đến cho cô.
“Cảm ơn!”
Vân Tử Lăng gật đầu cười, vừa chuẩn bị cầm đũa lên, Mộ Niệm Quang liền cầm lấy tay của cô. Vân Tử Lăng giật mình nhìn anh ta, có chút không hiểu.
“Đi hỏi thăm anh ta.”
“Thăm ai?”
“Hoắc Ảnh Quân!”
Vân Tử Lăng hơi giật mình, có phần ngạc nhiên: “Anh ấy ở nhà?”
“Ừ, ở trong phòng.” nói xong, Mộ Niệm Quang đành đem chuyện sáng nay kể lại qua loa cho cô nghe một chút. Nghe xong, Vân Tử Lăng rất chấn động.
“Em đi an ủi một chút đi!”
Thấy vậy, Vân Tử Lăng đứng lên, lập tức đi