Hoắc Nhã Linh lại bị nhốt trong phòng. Vân Tử Lăng mang theo Đa Đa bên cạnh.
Vài người ở tầng dưới hẳn là đang nói chuyện với Khúc Tịnh Quân.
Cụ thể mà nói, cô cũng không có cách nào để biết những gì đã xảy ra. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là an ủi Hoắc Nhã Linh.
Tuy nhiên, cô biết trong việc này mình hữu tâm vô lực.
Dù sao, đây vẫn là vấn đề về tình cảm.
Hoắc Nhã Linh trở về phòng không nói lời nào, cô ta ngồi dưới đất, thất thần ôm lấy mình, tùy ý để chính mình rơi lệ.
Đa Đa vẫn đứng cạnh Vân Tử Lăng, cậu bé ngước nhìn, kéo tay cô.
“Mẹ, cô Nhã Linh còn đau không?”
Thấy vậy, cô ngồi xổm xuống nhìn cậu bé: “Con vào ngồi với cô ấy một lát đi, được không?”
Cậu bé gật đầu, ngoan ngoãn bước tới.
Cậu bé không làm phiền mà cứ như vậy yên lặng ngồi bên cạnh Hoắc Nhã Linh.
Vân Tử Lăng khẽ thở dài, mấy lần muốn nói, nhưng rồi cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Vậy nên cứ để cô ta khóc đủ đi, có lẽ, trong lòng cô ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Vân Tử Lăng lấy điện thoại ra xem thời gian, đã hơn tám giờ.
Cũng không biết anh Niệm Quang gặp lại bằng hữu cảm thấy thế nào. Không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy rất bất an.
Đi quanh nhà một vài vòng, lại nghe thấy tiếng khóc chán nản của Hoắc Nhã Linh, cô nhịn không được bước vào phòng tắm, mở điện thoại lên, trực tiếp gọi hỏi.
Sau vài giây, điện thoại được nối máy.
“Anh Niệm Quang”
“Tử Lăng, làm sao vậy? Em về chưa?” Mộ Niệm Quang nhìn điện thoại có chút kinh ngạc.
“Không, tối nay có thể em phải về muộn, còn anh thì sao? Anh gặp bạn mình chưa?” Cô vội vàng hỏi. Niệm Quang cười nhạt ở đầu dây bên kia, “Ừm, anh đang uống rượu!”
“Niệm Quang! Mau đến uống đi!”
Có một giọng nam mạnh mẽ ở đầu dây bên kia, tiếp theo là một tràng cười sảng khoái.
“Tử Lăng, em không cần phải lo lắng cho anh đâu, em còn bận việc của em, chút nữa anh bắt taxi trở về!” Mộ Niệm Quang biết cô đang lo lắng cho anh.
“Thôi, được rồi, anh uống ít thôi!” Tử Lăng có chút lo lắng: “Bác sĩ dặn không được uống nhiều đâu.”
“Ừm, anh biết, anh chỉ uống một ly thôi, không sao đâu, anh là người lớn mà, không biết mức độ nghiêm trọng sao, được rồi, bên cạnh có người, anh cúp máy đây.”
Nghe vậy, Vân Tử Lăng cũng cúp máy.
Biết anh vẫn ở đấy, tâm trạng cô cuối cùng cũng thả lỏng.
Chẳng qua là…
Khi Vân Tử Lăng bước vào phòng, nhìn thấy Hoắc Nhã Linh vẫn đang ôm mặt khóc, Đa Đa đứng một bên có vẻ hụt hẫng, nhưng cậu bé vẫn nỗ lực dùng bàn tay nhỏ nhẹ vỗ về lưng cô ta.
Tử Lăng không khỏi đau lòng bước tới. Giây tiếp theo, cô nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Hoắc Nhã Linh. Cô ta cũng rướn người tới và ôm chặt lấy cô.
“Khóc đi, khóc lớn tiếng lên…”
Hoắc Nhã Linh cắn chặt môi, hai tay ôm lấy Vân Tử Lăng toàn thân run rẩy.
“Cứ khóc đi, không sao cả.”
Giọng nói dịu dàng của Vân Tử Lăng dần dần khiến Hoắc Nhã Linh không kiềm chế được nữa, bắt đầu khóc lớn.
Nhìn thấy điều này, không hiểu sao, Đa Đa cũng khóc lên…
Ở phía bên kia, một khách sạn năm sao.
Phòng VIP cao cấp.
Mộ Niệm Quang nhìn cái bàn có thể chứa mười lăm người, nhưng chỉ có hai người ngồi.
Trên bàn đầy những món ăn tinh tế.
Sự phô trương một cách lãng phí như vậy, kỳ thực khiến anh có chút xấu hổ.
“Niệm Quang, hát đi!”
Người này là bạn anh, tên Hứa Sơn Minh.
Trước đây anh đi Pháp, đã chuyển giao công ty lại cho cậu ta.
Trong ba năm qua, công ty đã phát triển lớn mạnh hơn.
“Tớ không uống được nữa, uống say rồi.” Mộ Niệm Quang lại xua tay nói.
Hứa Sơn Minh cười cười: “Có chút rượu như vậy mà cậu đã say. Mấy năm nay, tửu lượng của cậu xuống cấp rồi đấy!”
Mộ Niệm Quang cười nhạt, mấy năm nay sau khi mắc bệnh trầm cảm, bác sĩ đã cấm anh không được uống rượu.
“Thứ này lâu rồi không uống. Bây giờ để tớ uống lại thật sự không quen.” Mộ Niệm Quang có chút xấu hổ nói.
“Được rồi, không uống cũng không sao. Nhìn tớ đi, anh chàng đẹp trai ba năm trước giờ đã trở thành ông chú bụng bia rồi.” Hứa Sơn Minh cười nói tự nhìn cái bụng to của mình mà thấy bất lực.
Mộ Niệm Quang vẫn tao nhã cười: “Cậu cũng là vì công ty, có chút xã giao cũng không thể trốn tránh!”
“Ừ, vẫn là cậu hiểu tớ, ngồi ở vị trí này, nỗi buồn trong đó, chỉ có cậu biết thôi!” Cậu ta nói xong lại uống thêm một ngụm rượu.
Mộ Niệm Quang gật đầu, không tiện nói thêm.
“Hít…” Đột nhiên, Hứa Sơn Minh hít sâu, nhướn người lên, cau mày.
Mộ Niệm Quang sửng sốt, khó hiểu nhìn cậu ta: “Làm sao vậy?”
“Không, không sao đâu!” Hứa Sơn Minh ngượng ngùng ngồi xuống, cười: “Gần đây tớ mệt quá, chỉ bị chuột rút thôi!”
Nói xong, anh ta vội vàng kêu người phục vụ rót rượu cho mình, cười nói: “Ăn thôi, ăn nhiều một, chúng ta đã ba năm không gặp nhau, lần này phải ăn cho tận hứng.”
Mộ Niệm Quang vội vàng đưa tay che ly rượu nhìn người phục vụ: “Xin lỗi, cảm phiền anh đổi giúp tôi ly trà, cám ơn!”
Người phục vụ sửng sốt, nhìn về phía Hứa Sơn Minh: “ Hứa tổng…”
“Được rồi, đi pha cho tôi một ấm trà thượng hạng” Hứa Sơn Minh nở nụ cười: “Cậu đấy, đây là muốn sống khỏe mạnh chứ gì, thôi không uống rượu nữa, cùng cậu thưởng trà.”
Cậu ta vừa nói vừa nhìn vào điện thoại rồi ngượng ngùng nhìn anh: “Niệm Quang này, bạn của tớ chắc đang ở sảnh. Tớ đang có văn kiện ở đây phiền cậu chuyển cho hắn, tớ bị chuột rút đi không nổi.”
Vừa rứt