Lúc Hoắc Ảnh Quân nhận được cuộc gọi đã là mười một giờ rưỡi.
Anh không dám nói với Vân Tử Lăng mà lái xe thẳng từ Hoắc gia đến khách sạn.
Trong lúc anh vội vàng lái đến khách sạn, Mộ Niệm Quang vẫn chưa tỉnh lại, còn thủ phạm thì đã bị đưa đi nơi khác.
Vừa bước vào, cái hương vị kia trong phòng đã bốc lên.
“Tổng giám đốc Hoắc, thật.. thật xin lỗi!” Hai tên vệ sĩ đột nhiên quỳ trên mặt đất.
Thì ra, Hoắc Ảnh Quân luôn bố trí hai vệ sĩ cho Mộ Niệm Quang.
Nhưng hôm nay, lúc anh ta đến khách sạn này dùng bữa thì hai vệ sĩ lại bị chặn ở ngoài không được vào.
Khi đó, bọn họ tận mắt nhìn thấy Mộ Niệm Quang cười cười nói nói, cùng người đàn ông khác bắt tay đi vào bên trong.
Mà bên cạnh bọn họ, không hề có người phụ nữ nào cả.
Trong suốt quá trình anh ta và người đàn ông kia nói chuyện với nhau, hai người bọn họ đều nhanh chóng điều tra thân phận của người kia.
Phát hiện ra anh ta vừa là bạn của Mộ Niệm Quang vừa là tổng giám đốc công ty cũ của anh, càng nghĩ càng thấy người như thế chắc sẽ không làm ra chuyện gì đâu.
Vì vậy, hai người bọn họ đã đợi ở sảnh.
Nhưng đợi một lúc lâu, bọn họ thấy vị giám đốc kia đi xuống.
Nhưng bên cạnh anh ta lại không có Mộ Niệm Quang.
Hai vệ sĩ lúc này mới cảnh giác, muốn đi lên tìm người.
Nhưng nhân viên khách sạn không cho phép bất cứ ai không có đăng ký thân phận đi thang máy, hai người bọn họ đành leo thang bộ.
Cho đến khi hai vệ sĩ lên tới phòng đã ….
Không còn cứu vãn được gì nữa.
Điều bọn họ không ngờ là vị giám đốc kia đã uống rượu xong từ lâu, nằm trong phòng khách sạn hơn nửa tiếng mới đi xuống lầu.
Bọn họ còn cho rằng …
Cho rằng là sau khi ăn xong ông ta liền đi xuống lầu.
Hai vệ sĩ căn bản là không nghĩ nhiều như thế…
Hoắc Ảnh Quân nhìn hai tên vệ sĩ đang quỳ trên mặt đất, nhíu mày.
“Đứng dậy nói tiếp!”
Nghe vậy hai người vội vàng đứng lên, sau đó đều cúi đầu, run rẩy nhìn anh.
“Ảnh Quân!” Lúc này, một người đàn ông từ trong phòng đi ra.
Hoắc Ảnh Quân chào hỏi: “Lục Nghị, cậu ta thế nào rồi?”
“Cậu ta đã sử dụng một lượng nhỏ ma túy, và thành phần nhiều nhất trong đó là thuốc kích thích. Lúc tôi mới đến, cậu ta đã sắp tỉnh lại. Tôi đã cho cậu ta uống thuốc an thần. Chắc khoảng một tiếng rưỡi nữa cậu ta sẽ tỉnh lại. ”
“Vậy cậu ta…” Hoắc Ảnh Quân không biết phải nói thế nào.
“Cơ thể đã bị khoét rỗng.” Lục Nghị và anh là bạn lâu năm, chỉ cần nhìn một cái anh ta đã biết anh muốn hỏi gì.
Ánh mắt Hoắc Ảnh Quân trầm xuống, anh không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu Vân Tử Lăng biết chuyện.
“Cậu nói rằng cậu ta bị trầm cảm và có ý định tự tử, nếu là thật thì chuyện này không thể để cô ấy biết. Tôi sợ chuyện này sẽ trở thành ngòi nổ hủy hoại cô ấy.” Anh ta nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, trong lòng có chút lo lắng.
“Giấu cô ấy!” Hoắc Ảnh Quân lạnh lùng nói ra.
Dù thế nào đi nữa anh cũng phải giấu Vân Tử Lăng về chuyện này, càng không được cho Mộ Niệm Quang biết.
Lục Nghị gật đầu: “Trong lúc này, cậu ta sẽ không tỉnh lại, mau đưa cậu ta về, tắm rửa sạch sẽ, nếu như cậu ta tỉnh lại mà có cảm giác bản thân không bình thường, lại thấy cơ thể sạch sẽ thì chỉ nghĩ là mình nằm mơ, chỉ mong cậu ta đừng quá nhạy cảm.”
“Có thể cảm giác được ư?”
Trong lúc trò chuyện, cả hai người đã đi vào phòng.
Lục Nghị lắc đầu: “Chuyện này còn tùy vào tư tưởng của cậu ta, có những người còn tỉ mỉ hơn cả phụ nữ, nếu là cậu, nhất định cậu sẽ không phát hiện ra!”
Hoắc Ảnh Quân ném một cái nhìn lạnh lùng về phía anh ta.
“Là tôi, ha ha, tôi đang nói về tôi, nếu như tôi bị kẻ khác làm nhục, tôi nhất định cũng không biết” Lục Nghị thấy anh ta biến sắc liền vội vàng sửa lại lời nói.
Hoắc Ảnh Quân nhìn Mộ Niệm Quang đang nằm trên giường, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Lục Nghị không cười cợt nữa, cùng lúc nhìn sang, đột nhiên nghiêm túc nói: “Bệnh trầm cảm của anh ấy không nhẹ, còn có dấu hiệu tự ngược đãi bản thân.”
Hoắc Ảnh Quân giật mình: “Cái gì cơ?”
Lục Nghị đi về phía trước, cởi áo sơ mi của anh ta ra, trên bụng đầy rẫy những vết máu.
Những vết máu này làm cho người ta thấy sửng sốt.
Hoắc Ảnh Quân nhất thời sửng sốt.
“Cậu có cách nào để chữa bệnh trầm cảm không?” Anh đột nhiên nhìn Lục Nghị, không biết tại sao, trong lòng luôn thấp thỏm không yên.
Lục Nghị lắc đầu: “Đây là tâm bệnh, nếu bản thân bệnh nhân không thể mở lòng, chúng ta có làm gì cũng vô ích, tất cả đều dựa vào cậu ta hết, nhưng có điều, từ trạng thái của cậu ta có thể thấy, bệnh tình của cậu ta khá nghiêm trọng.”
“Tôi nên làm gì?”
Lục Nghị sửng sốt nhìn anh, kinh ngạc: “Cậu ta rốt cuộc là ai vậy? Tại sao cậu lại phải quan tâm đến người này?”
Quen biết anh lâu như vậy, ngay cả lần trước bị viêm ruột thừa cũng không thấy anh lộ ra chút đau đớn nào.
“Một người rất quan trọng!” Đôi mắt anh vẫn dán chặt vào Mộ Niệm Quang đang nằm ngủ trên giường.
Lục Nghị thở phào: “Hãy khuyên bảo cậu ta nhiều hơn, nhớ kỹ, đừng để cậu ta ở một mình, nếu có thể đến nơi nào mà anh ta thấy vui vẻ, làm cho tâm trạng anh ta đỡ hơn, thì có thể sẽ tốt hơn.”
Hoắc Ảnh Quân gật đầu: “Được rồi, làm phiền cậu rồi.”
“Cậu khách sáo với tôi làm gì? Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước nhé, bệnh viện tối nay còn có chuyện” Lục Nghị nhìn thời gian, đến lúc phải về bệnh viện rồi.
“Ừ!”
Ngay khi Lục Nghị rời đi, Hoắc Ảnh Quân nhìn hai người vệ sĩ, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Giải quyết người phụ nữ kia!”
Hai người đều sửng sốt, sau đó gật đầu: “Được!”
Hoắc Ảnh Quân bước lên trước, nắm lấy cánh tay Mộ Niệm Quang, vòng tay cậu ta qua cổ, cõng anh ta trên lưng.
Hai tên vệ sĩ nhất thời đều kinh ngạc: “Tổng giám đốc Hoắc, để chúng tôi làm!”
Hoắc Ảnh Quân không nói gì, cứ như vậy cõng Mộ Niệm Quang xuống lầu.
Lúc anh trở lại Hoắc gia, đã hơn một giờ sáng.
Ngay khi xe dừng lại, Vân Tử Lăng đã đứng đón ở cửa.
“Anh đã đi đâu vậy?”
Hoắc Ảnh Quân vội vàng nói: “Anh…… Anh đi giải quyết việc của Nhã Linh, kẻo tai bay vạ gió.”
Anh chỉ có thể tìm một cái cớ, nếu không, anh rất sợ cô lo lắng.
Vân Tử Lăng cau mày: “Chúng ta mau trở về có được không? Em gọi cho anh Niệm Quang nhưng anh ấy