Một tiếng sau, Đa Đa đã thức dậy.
Thằng bé không được yên giấc, trong lúc ngủ cứ nhíu mày khiến Vân Tử Lăng vô cùng lo lắng.
Hoắc Ảnh Quân xuống dưới nhà, các phóng viên bên ngoài vẫn không một ai rời đi.
Bên trong biệt thự cũng không có ai lái xe ra ngoài.
Điều này cũng đủ để chứng minh là những người đó còn ở dưới nhà.
Rốt cuộc bọn họ đang nói gì thì Vân Tử Lăng không có hứng thú muốn biết.
Bây giờ điều mà cô lo lắng nhất chỉ có Đa Đa.
“Dậy rồi à?” Vân Tử Lăng tiến lên đón thằng bé, sau đó hôn nhẹ một cái lên trán thằng bé và mỉm cười nhìn thằng bé.
Đa Đa mở cặp mắt mông lung nhìn, thấy là Vân Tử Lăng thì bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Vân Tử Lăng nhẹ nhàng nâng cằm bé lên, khẽ mỉm cười hỏi: “Sao thế? Sao chân mày nhỏ nhíu lại hết rồi?”
Đa Đa nhìn cô, bắt đầu khoa tay múa chân: “Mẹ, con thật sự là con của cô Nhã Linh ạ?”
Vân Tử Lăng khựng lại một chút, rũ mắt xuống.
“Mẹ, con là do cô Nhã Linh sinh sao? Cô Nhã Linh là mẹ của con đúng không?”
Đa Đa tiếp tục nâng mặt cô lên để cô có thể nhìn thấy động tác tay của mình.
Vân Tử Lăng nhìn vào ánh mắt chân thành của thằng bé, có chút đau lòng nhưng vẫn mỉm cười nói: “Đúng vậy, cô Nhã Linh là mẹ ruột của con!” Vân Tử Lăng vừa nói vừa dịu dàng xoa đầu thằng bé.
Đa Đa sững sờ ra, ngay sau đó nhanh chóng ra dấu: “Tại sao cô lại muốn vứt bỏ con? Bởi vì con là người câm ạ?”
Vân Tử Lăng giật mình, đột nhiên tim cô đau đớn.
Vừa rồi ở sân bay, cô có chút kích động nên mới bật thốt ra những lời như vậy.
Dường như cô đã quên mất Đa Đa, quên mất rằng những lời đó có thể sẽ làm tổn thương đứa bé vô tội này.
Trong nháy mắt, Vân Tử Lăng vừa cảm thấy đau lòng vừa khổ sở, nhưng nhiều hơn lại là tự trách.
Cô vội nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé lên và nói nhanh: “Không phải như vậy đâu, lúc đó cô Nhã Linh có chuyện, không còn còn cách nào mới giao Đa Đa cho mẹ chăm sóc!”
Cho dù cô rất không hài lòng với cách làm của Nhã Linh.
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn không nhẫn tâm nói sự thật tàn nhẫn đó cho Đa Đa.
Cô không muốn khiến Đa Đa bị tổn thương.
“Nhưng rõ ràng con nghe mẹ nói là con bị vứt bỏ… Con không nên tồn tại, bà nội cũng nói vậy, con là sự tồn tại nhục nhã…”
Lòng Vân Tử Lăng như bị đâm mạnh một nhát, đau đến mức không thể thở nổi.
Từ nhỏ thằng bé đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ khác.
Hiển nhiên, thằng bé cũng nghe hiểu được những lời này.
Vân Tử Lăng gấp rút ôm lấy thằng bé, đau lòng dỗ dành: “Không phải vậy đâu, Đa Đa không phải là một tồn tại nhục nhã. Cô Nhã Linh đối xử với con thế nào thì con cũng tự biết mà. Cô rất yêu thương con, cô cũng không nỡ bỏ rơi Đa Đa. Nhiều năm trước, cô Nhã Linh còn rất trẻ, cô vẫn đang đi học nên nhà trường không cho phép sinh con. Cô Nhã Linh không còn cách nào khác nên mới giao con cho mẹ chăm sóc.”
Vừa nói cô vừa nhìn về phía thằng bé: “Con không nên oán hận cô Nhã Linh, cũng không nên giận chú Khúc Tịnh Quân, bọn họ cũng không dễ dàng gì, biết chưa?”
Đa Đa không lên tiếng, thằng bé cúi đầu, cũng không biết thằng bé đang suy nghĩ điều gì.
Vân Tử Lăng kiên nhẫn nói: “Đa Đa, từ nhỏ mẹ đã nói với con, mỗi người đều có chỗ khó của mình, con cũng luôn nói mẹ chăm con không dễ dàng. Vậy thì Đa Đa cũng phải suy nghĩ cho bọn họ, bọn họ cũng có điều khó nói mà, đúng không?”
Đa Đa ngẩng đầu nhìn về phía cô, nước mắt chảy xuống: “Mẹ sẽ giao con cho cô Nhã Linh ạ?”
Vân Tử Lăng nhìn bé, đột nhiên lòng quặn đau, một giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống.
Cô nhìn thằng bé rồi sau đó mỉm cười, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Đa Đa thì sao, con có muốn trở lại bên cạnh mẹ Nhã Linh không?”
“Nếu như con nói con phải về thì sao ạ?”
Đa Đa nhìn cô chăm chú.
Vân Tử Lăng rưng rưng nước mắt nhưng vẫn mỉm cười như cũ, chẳng qua là cười rất đau lòng.
Cô run rẩy vươn tay vuốt ve khuôn mặt của thằng bé và cười nói: “Chỉ cần Đa Đa muốn, mẹ sẽ đồng ý. Đa Đa muốn trở lại bên cạnh mẹ Nhã Linh, mẹ sẽ không ngăn cản, mẹ sẽ… Sẽ chúc phúc… Mẹ… Mẹ sẽ cười chúc phúc cho Đa Đa.”
Thấy vậy, Đa Đa đưa tay ra lau nước mắt cho cô, sau đó kiên quyết ra dấu: “Đa Đa sẽ không rời bỏ mẹ, mãi mãi sẽ không rời bỏ!”
Ra hiệu xong, bé nhào ngay vào lồng ngực cô và khóc nức nở.
Vân Tử Lăng cũng rơi nước mắt theo.
Chỉ có trời mới biết, hỏi ra những lời này là cả một cực hình đối với cô.
Giây phút chờ đợi Đa Đa trả lời cũng là một sự tra tấn như thế đối với cô.
Nhưng…
Cô nhất định phải tôn trọng lựa chọn của Đa Đa.
Thậm chí cô còn không dám tưởng tượng, nếu như Đa Đa chọn Nhã Linh…
Cô sẽ như thế nào?
…
Dưới lầu, tất cả mọi người đều vô cùng yên lặng.
Sau khi Hoắc Ảnh Quân đi xuống, anh chỉ nói một câu: “Không thể nào để mấy người mang Đa Đa đi được!”
Chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng lại để cho bầu không khí lạnh xuống không ít.
“Mẹ không có ý kiến, nhưng con phải để cô ta đưa Đa Đa đi, đi bất kỳ nước nào cũng được, tuyệt đối không được ở lại đây!” Khúc Tịnh Kỳ lên tiếng.
Lúc đầu bà ta cũng không thích đứa bé này.
Hôm nay bởi vì đứa bé này bị lộ ra ánh sáng mà Nhã Linh của bà ta mới phải chịu vô số áp lực từ dư luận.
Cho nên bây giờ bà ta chỉ hận không thể sai người vứt đứa bé này đi thật xa.
“Tôi không đồng ý!” Bố Khúc đứng lên: “Đó là cháu trai tôi, sao tôi có thể để người khác mang nó đi!”
Mẹ Khúc không lên tiếng, bà ta cũng không biết nói sao cho phải.
Hoắc Ảnh Quân ngồi trên ghế sô pha, từ khi đi xuống lầu đến giờ anh đều lạnh mặt.
Cuối cùng ánh mắt anh cũng không nhìn về phía ai khác mà nhìn về phía Khúc Tịnh Quân và Nhã Linh.
Hai người này thật là to gan, ba năm trước đã xảy ra loại chuyện như vậy rồi, còn sinh ra một đứa bé!
“Anh…” Đối mặt với ánh mắt như vậy, Hoắc Nhã Linh xấu hổ cúi đầu xuống, dùng giọng nức nở nói: “Em… Em rất xin lỗi chị dâu. Em có thể lên kia xin lỗi chị ấy không?”
Bình tĩnh hơn một tiếng, Hoắc Nhã Linh mới phát hiện mình đã làm ra biết bao nhiêu chuyện đáng giận.
Ba năm qua, nếu không nhờ chị dâu cô ấy thì cũng không biết đứa bé này còn sống hay không nữa.
Tại sao cô ấy lại ích kỉ như vậy, không biết xấu hổ nói muốn đòi lại Đa Đa như thế!
Theo như lời của Mộ Niệm Quang, ai đã cho cô ấy can đảm và sự tự tin như vậy!
“Em không cần lên đó, bây giờ cô ấy không muốn gặp ai cả.”
Nghe vậy, Hoắc Nhã Linh lập tức cúi đầu thấp xuống, nước mắt không khống chế được chảy ra, tay cũng không biết nên để đâu cho tốt.
“Em biết… Em biết là vừa rồi em đã hành động vô lý cỡ nào, là em không để ý đến chị dâu, cũng không suy tính đến Đa Đa, nhưng mà…” Cô ấy nhìn Hoắc Ảnh Quân, đỏ mắt nói: “Từ đầu đến cuối em không thể nào chịu nổi những dư luận đó, những lời đó rất khó nghe, chẳng qua là em chỉ… Em chỉ muốn chứng minh một chút, tình yêu này của bọn em không sai, con của bọn em cũng không phải là một sai lầm. Em thật sự không nghĩ nhiều như vậy, cũng không muốn tổn thương bất kỳ ai cả…”
“Nhưng mà hết lần này đến lần khác, cô không nghĩ tới nhưng cô đã làm tổn thương những người quan trọng nhất kia!” Mộ Niệm Quang đứng lên, giọng nói vẫn không thể nào kìm nén được tức giận.
Hoắc Nhã Linh không lên tiếng, càng khóc dữ dội hơn.
Tiếng khóc này khiến cho bầu không khí đã bị đè nén lại càng thêm nặng nề khó thở.
“Cậu Mộ, tôi biết những năm này, Tử Lăng chăm sóc Đa Đa không dễ dàng gì, nhưng dù sao Đa Đa cũng là cháu trai của chúng tôi, cuối cùng trong người vẫn chảy dòng máu nhà họ Khúc.Không sớm thì muộn, thẳng bé cũng phải nhận nhận lại ông bà tổ tiên. Các người cứ cưỡng ép như thế là ngăn cản chúng tôi gặp mặt đứa bé, theo phương diện pháp luật cũng sẽ không cho phép.” Bố Khúc vội vàng nói.
“Đúng vậy! Đa Đa là cháu của chúng tôi, sao chúng tôi có thể tổn thương thằng bé chứ!” Mẹ Khúc cũng vội vàng nói.
“Anh… Anh Niệm Quang! Mấy người nói chúng tôi đều hiểu