Giờ khắc này, gần như bà ta đã gầm lên, từng tiếng thét đều vô cùng giằng xé cõi lòng, còn xen lẫn một chút không thể tin được.
Hoắc Chấn Vũ nhìn thấy bà ta chấn động như vậy thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó tả.
Bà ta quan tâm đến cô bé đó như vậy sao? Chỉ vì cô ta là đứa con mà Hạ Nam nuôi lớn thôi sao?
Đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy rồi mà ông ta vẫn thua kém người đàn ông đó à?
Cho dù ông ta đã đem hết lòng mình ra để đối xử với bà ta chân thành đến mức đấy?
Hoắc Ảnh Quân che chắn cho cô, ánh mắt kiên định lạ lùng. “Cô ấy không giết người.”
“Cô ta không giết người? Nãy giờ con không nghe thấy gì sao? Cô ta cho Hi Vân uống Paraquat, nửa tiếng trước bác sĩ nói Hi Vân đã bắt đầu có ý thức trở lại, bắt đầu chuyển biến tốt. Nhưng mới chỉ có một tiếng đồng hồ mà con bé đã chết rồi. Cô ta, chính là cô ta, cô ta muốn giết nó nên mới đi vào trong đó!” Nét mặt bà ta tràn ngập đau khổ, bà ta nhìn về phía Vân Tử Lăng: “Rốt cuộc kiếp trước Khúc Tịnh Kỳ tôi đã làm nên tội nghiệt gì? Tại sao kiếp này lại để người như cô bước chân vào nhà họ Hoắc?”
Vân Tử Lăng nhìn bà ta, môi khẽ cong lên. “Bác gái, bác nói không đúng rồi, cháu cảm thấy bác phải cám ơn cháu mới đúng.”
Cô gọi bà ta là bác gái!
Cách xưng hô này khiến Hoắc Chấn Vũ và Hoắc Ảnh Quân sững người. Đây có nghĩa là… cô muốn rũ sạch mối quan hệ ư?
Khúc Tịnh Kỳ lại chẳng hề quan tâm đến việc cô không gọi mình là “mẹ”.
“Đưa điện thoại cho tôi!” Khúc Tịnh Kỳ nói với Hoắc Chấn Vũ nhưng ông ta không nhúc nhích.
Khúc Tịnh Kỳ vô cùng tức giận, bà ta dứt khoát lôi điện thoại từ trong túi ông ta ra rồi nhấn nút gọi 110.
Nhất định bà ta phải bắt người phụ nữ này đền tội.
“Cứ báo cảnh sát đi, không thành vấn đề.”
Vân Tử Lăng cười chế giễu, nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Ảnh Quân. Cô bước đến bên cạnh Khúc Tịnh Kỳ, cười nhạt rồi hỏi: “Bác biết vì sao tôi phải giết cô ta không?”
Khúc Tịnh Kỳ mờ mịt không hiểu, nhưng vẫn trừng mắt lạnh lùng nhìn cô.
Vân Tử Lăng bước lên phía trước, một tay túm chặt tay bà ta, rồi đẩy bà ta vào trong phòng mổ. Hoắc Ảnh Quân và Hoắc Chấn Vũ sững sờ, nhanh chóng theo vào trong.
“Hai người đừng vào trong, tôi có một số chuyện cần phải nói riêng với bác gái.” Nói xong, cô nhìn Khúc Tịnh Kỳ. “Bác dám vào trong với cháu không? Cho cháu mười phút, sau mười phút, nếu bác vẫn muốn báo cảnh sát, cháu sẽ thú nhận tất cả mọi chuyện. Người này, đúng là do cháu giết!”
Khúc Tịnh Kỳ mỉa mai nói.
“Được, nhớ kỹ lời cô nói!”
Dứt lời, bà ta bước vào trong cùng với cô.
Sau khi hai người vừa đi vào, cửa ngay lập tức được khóa lại, không gian bên trong căn phòng lạnh lẽo âm u.
Khúc Tịnh Kỳ ngước nhìn lên camera giám sát thì ngay lập tức, ánh sáng đỏ trên camera đồng loạt vụt tắt.
Vân Tử Lăng nhìn thấy, mỉm cười khinh bỉ, nhà họ Hoắc vừa có tiền vừa có quyền, năm nào cũng tài trợ không ít cho bệnh viện này. Bà ta có thể tùy ý điều khiển camera giám sát, thật sự rất lợi hại.
“Cô muốn nói gì?” Khúc Tịnh Kỳ nhìn thấy camera tắt rồi, mới trừng mắt nhìn về phía Vân Tử Lăng, ánh mắt bà ta chứa đầy lửa giận như muốn thiêu sống cô vậy.
Vân Tử Lăng không hề quan tâm đến ngọn lửa trong mắt bà ta, cô bước đến chiếc giường phẫu thuật đang được đậy một tấm vải trắng: “Cháu cảm thấy rất tò mò, không phải bác rất thích Hi Vân sao? Tại sao lúc thi thể của cô ta khô cứng lạnh lẽo thì bác không quan tâm mà lại cứ dốc hết sức mình làm mọi việc vì Vân Tử Diễm? À, có khi nào từ đầu đến cuối người mà bác thích vẫn là Vân Tử Diễm không?”
Khúc Tịnh Kỳ nghe vậy thì cảm thấy vô cùng choáng váng.
“Cô nói cái gì?”
Vân Tử Lăng mở tấm khăn trắng ra.
Gương mặt này một lần nữa hiện ra trước mắt cô.
Trắng nhợt, kỳ dị, méo mó vặn vẹo. Có thể thấy lúc chết người này đã rất đau đớn, khổ sở.
“Bác luôn miệng nói bác thương Hi Vân, vậy bác nhìn thử xem, người này rốt cuộc có phải là Hi Vân không?”
Cô tin anh Niệm Quang cho nên cô cũng tin tưởng suy đoán của chính mình.
Khúc Tịnh Kỳ bước lên, cảnh giác nhìn cô. “Cô có ý gì?”
Vân Tử Lăng không nói gì thêm, chỉ nhìn vào thi thể.
Khúc Tịnh Kỳ cảm thấy bất an, bà ta bước lên vài bước bắt đầu quan sát. Sau đó, bàn tay run rẩy của bà ta chầm chậm đẩy thi thể nghiêng qua một chút.
Một vết bớt mờ nhạt phía sau lưng hiện ra.
Bà ta lập tức lùi về sau vài bước.
Vết bớt?
Vết bớt này không phải là…
Nhìn thấy cảnh này, Vân Tử Lăng bất chợt không kìm được cười lên.
Cười một lúc, hốc mắt cô lại bắt đầu đỏ hoe.
Đã nói rồi mà, anh Niệm Quang tuyệt đối không dễ dàng bị kích động như vậy.
Ngoài người phụ nữ đó ra, ngoài người phụ nữ tội ác tày trời đó.
Giờ phút này, tất cả đau đớn, bi thương, chua xót, bao trùm lấy cô. Thế nhưng, cô không khóc. Bởi vì kẻ địch của cô vẫn chưa khóc.
Cô cắn chặt môi, nén nước mắt vào trong.
Sau đó, ngay trước mặt Khúc Tịnh Kỳ còn đang sững sờ, cô cởi chiếc áo sơ mi ra, để lộ rõ phần lưng phía sau của mình. Vết bớt sau lưng cô hiện rõ mồm một.
Giống y như đúc. Chỉ có điều một cái nhạt, một cái đậm.
Khúc Tịnh Kỳ trông thấy vậy thì chết đứng.
Sau lưng Hi Vân không có bất cứ vết bớt nào.
Bà ta nhớ, ba năm trước… Ba năm trước, vì muốn giả làm Tử Lăng mà Vân Tử Diễm cũng làm một vết bớt giả ở sau lưng như thế.
Người này…
Người này không phải là Hi Vân! Cô ta là… là Vân Tử Diễm.
Chân Khúc Tịnh Kỳ mềm nhũn ra rồi ngã ngồi trên mặt đất.
“Làm… làm sao có thể? Là… là Vân Tử Diễm? Không! Không phải đâu!”
Vân Tử Lăng kéo áo của mình lên bằng vẻ thờ ơ, cô bước đến trước mặt rồi nhìn bà ta bằng ánh mắt khinh bỉ: “Bác luôn miệng nói yêu thương Hi Vân, nhưng mà, người chết lần trước mới chính là Hi Vân. A! Cháu nhớ, lúc cô ta chết hình như không có người nhận thi thể thì phải, vậy là cuối cùng đành phải đem đi hỏa táng, đến một ngôi mộ cũng không có…” Nói xong, cô cười sảng khoái: “Sau này, bác có muốn làm lễ tang cho cô ta thì cũng không còn thi thể nữa rồi.”
Khúc Tịnh Kỳ không nói lời nào, bà ta dường như vẫn không thể chấp nhận nổi.
“Bác nói xem, sau khi bác chết đi, còn mặt