Khúc Tịnh Kỳ vẫn chưa chết nhưng nhát dao này của bà ta đâm rất sâu.
Nhưng dù có sâu hơn nữa cũng không sâu bằng nỗi đau trong tim bà ta.
Nhờ có chuyện này mà Hoắc Chấn Vũ đã nhìn rõ tất cả.
Ngày bà ta khỏe lại, cũng là ngày cuộc hôn nhân của họ kết thúc.
Trong tình yêu, không có đúng sai, chỉ có yêu và không yêu mà thôi.
Ba ngày sau.
Cuối cùng Vân Tử Lăng cũng đến trước bia mộ của Mạc Niệm Quang.
Cô đã trốn tránh ba ngày, cũng không dám đối mặt. Mãi cho đến khi giải quyết xong Vân Tử Diễm, khiến Khúc Tịnh Kỳ bị thương, cô mới dám đến gặp anh ta.
Bầu trời, vô cùng u ám cũng giống như trái tim của cô ngay lúc này.
Cô đang cầm một bó hoa tươi, mặc bộ đồ đen, đứng trước bia mộ, nhìn người đã từng thân quen thì cảm thấy rất đau lòng.
“Anh Niệm Quang…” Cô gào lên một tiếng, đứng ở chỗ này khiến tất cả mọi thứ trước mắt cô trở nên mờ ảo.
“Tôi đã giết cô ta rồi, quá trình… rất đơn giản nhưng tôi lại thấy rất sảng khoái.”
Vừa nói, cô vừa cụp mắt xuống, trong lòng vẫn còn đang hoảng loạn.
“Tôi mệt rồi……”
Sau một hồi im lặng, cô chậm rãi nói.
Không biết là đang nói với Mạc Niệm Quang hay là tự nói với chính mình.
Đúng vậy.
Cô rất mệt.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, trải qua nhiều biến cố như vậy, cô thật sự mệt rồi, mệt đến mức cảm thấy hít thở cũng khó khăn. Nhưng cô lại không dám ngã xuống.
Ngước mắt lên nhìn bầu trời, gió thổi tung mái tóc khiến thân hình mỏng manh của cô trông càng gầy yếu hơn đi.
Một lúc sau, cô gạt đi những cảm xúc buồn bã của mình rồi nhìn vào bia mộ.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc, tôi hứa với anh, tôi sẽ sống thật tốt, là chính mình…”
Cô vừa nói, vừa cúi xuống nở một nụ cười, đặt bó hoa trên tay xuống trước bia mộ.
“Anh Niệm Quang, tôi đi đây, ân tình mà tôi nợ anh, kiếp sau tôi sẽ trả lại!”
Giây sau, cô xoay người, nhấc vali bên hông lên định rời đi nhưng không ngờ rằng, vào lúc quay người lại, người đàn ông kia đã đứng ở đó.
Hai người nhìn nhau, nhất thời không thốt lên lời.
Ba ngày rồi, kể từ khi Khúc Tịnh Kỳ được cấp cứu và nhập viện, đến bây giờ, họ đã không gặp nhau.
Cô biết, ba ngày qua, anh ở bệnh viện chăm sóc bà ta đồng thời cũng ngăn chặn tin tức cô giết người.
Cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian ba ngày ngắn ngủi như thế mà lại dài đằng đẵng như là ba năm. Cô có ngàn lời muốn nói nhưng tất cả đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Cũng không biết phải mất bao lâu, người đàn ông cuối cùng cũng nhúc nhích. Anh bước đến trước mặt cô, “Chúng ta thật sự không thể ở bên nhau nữa sao?”
Vân Tử Lăng nhìn anh cười, vừa cười nhưng nước mắt tuôn rơi.
Có quá nhiều chuyện xảy ra giữa họ.
Cô đã làm mẹ anh bị thương. Mẹ anh cũng khiến cô tổn thương như vậy.
Dù có yêu nhau đi chăng nữa, thì cuối cùng giữa họ vẫn có vô vàn “chướng ngại vật” khác tồn tại.
“Em đã ký xong rồi.”
Cuối cùng, cô vẫn tàn nhẫn thốt ra một câu như vậy.
Cô biết sự khó khăn giữa họ nhưng thực tế cũng đã bày ra trước mặt hai người nên họ cũng không có cách nào vượt qua được.
Có lẽ, chia tay mới là sự bắt đầu tốt nhất cho cả hai.
“Em muốn đi đâu?’
“Không biết, mua được vé máy bay đi đâu thì sẽ đi đó.” Cô cười nhạt, ánh mắt có chút mơ hồ.
“Anh tiễn em nhé!” Người đàn ông nghiêng người cầm lấy vali của cô.
Vân Tử Lăng nhìn anh, gật đầu “Vâng!”
Cô lên xe anh, hai người không nói lời nào suốt cả đoạn đường.
Trên đường đi, cảnh vật không ngừng thay đổi nhưng ánh mắt cô lại không tập trung.
Người đàn ông nhìn qua gương chiếu hậu mấy lần, lần nào cũng thu lại ánh nhìn bằng vẻ thất vọng.
Sân bay.
Con đường có dài bao nhiêu rồi cũng sẽ tới đích.
Xe đã đến nơi.
Người đàn ông nắm vô lăng, gân tay hơi lồi lên.
Vân Tử Lăng không nhìn anh, chỉ khẽ nói nhỏ: “Cảm ơn anh.”
Vừa dứt lời, cô định mở cửa xe.
“Em đừng đi được không?”
Tay Vân Tử Lăng dừng lại nhưng cô không nhìn anh mà chỉ nói nhỏ: “Cảm ơn anh đã đưa em tới sân bay.”
Vẫn là câu nói này. Vẫn là lời nói chia tay.
Giây tiếp theo, cô không chờ đợi câu trả lời của anh mà một mình bước ra khỏi xe, đi ra sau cốp xe rồi lấy hành lý ra. Xong xuôi mọi chuyện, cô quay người lại rồi bước đi rất dứt khoát. Chỉ là, có một điều mà không ai trông thấy, lúc cô quay người lại, nước mắt không thể kìm chế được mà tuôn rơi.
Trong phòng chờ rộng lớn, cô lại không biết mình nên đi đâu. Thế nhưng cô biết mình cần phải ra đi, cần đến một nơi xa lạ để nghỉ ngơi.
Thế là, cô gạt đi nỗi buồn, đi đến quầy vé, vừa định hỏi về vé máy bay, thì thấy một đôi tình nhân, hai người vừa cười vừa nói muốn đi Maldives thế này thế kia.
Vân Tử Lăng ngây ra trong giây lát.
Maldives ……
Trong sâu thẳm tâm trí của cô, dường như đã từng xuất hiện nơi này nhưng vẫn chưa đi được.
Nở một nụ cười trên khóe miệng, cô bước lên phía trước, mua một chiếc vé máy bay đi Maldives.
Phần còn lại của cuộc đời sẽ như thế nào, không ai biết được. Vậy thì, hãy để cô nhìn ngắm thế giới nhiều hơn đi.
Một tiếng đồng hồ sau.
Bây giờ thì cô đã lên máy bay.
Vừa ngồi xuống, tiếp viên đã mang chăn tới. Cô gật đầu cảm ơn, rồi lấy chăn đắp lên, thu bản thân vào thế giới nhỏ của riêng mình.
Trong lúc thiếp đi, cô nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân của những người cũng lên máy bay giống như cô.
Cũng không biết mất bao lâu sau, cô lại cảm giác máy bay đã cất cánh.
Mi mắt cô trĩu nặng, muốn mở ra, nhưng không tài nào mở nổi.
Mệt mỏi. Cô thực sự rất mệt mỏi.
Không biết đã ngủ bao lâu, cô lim dim mở mắt trong luồng không khí tròng trành của máy bay.
Ánh sáng mặt trời lọt qua từ tấm che nắng mà cô vẫn chưa đóng kín hết.
Trong đôi mắt mờ ảo, cô nhìn thấy một chiếc laptop đặt trên bàn bên cạnh. Những ngón tay thuôn dài mảnh mai trên laptop.
Các đốt ngón tay gõ vào bàn phím, rất nhẹ, dưới sự khúc xạ của