“Em muốn bắt đầu kinh doanh sao?”
“Kiếm tiền, ai không muốn chứ?”
“Em chắc chắn, em chỉ đơn giản là muốn kiếm tiền sao?”
“Không thì sao?”
Người đàn ông bĩu môi, thân thể càng dán sát lại một chút: “Em nghĩ xem phải bao nhiêu tiền, với tư cách là bà Hoắc, tôi nghĩ rằng, tôi không nên thiếu em chút tiền vốn này!”
Vân Tử Lăng thấy anh đột nhiên lại gần, trong lòng mặc dù vẫn rất bài xích, thế nhưng trên nét mặt của cô chưa hề lộ ra bất cứ sự không thoải mái nào: “Tôi nghĩ, tôi trước sau gì vẫn nhớ thân phận của mình là gì, tổng giám đốc Hoắc!”
Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.
Đúng vậy, thân phận của cô là giả.
Có thể mang cái danh bà Hoắc này đến bao giờ, cô cũng không biết rõ nữa.
Cho nên, không bằng bắt đầu kinh doanh thì đáng tin hơn.
“Em vẫn luôn phòng ngừa chu đáo như vậy sao?”
Anh thoáng chút ngạc nhiên, rõ ràng Nhã Linh đồng lứa với cô, còn nhiều kinh nghiệm hơn so với vô, cái đầu dưa nhỏ này của cô không mệt mỏi sao?
“Lo trước tính sau không tốt sao, chẳng lẽ phải chờ đến khi nước đến chân mới nhảy?” Cô bật cười, giả tạo đến mức như đang đeo một chiếc mặt nạ.
Đôi mắt xanh đen của người đàn ông đột nhiên sáng lên một chút, đôi môi mỏng kéo thành một đường cong càng thêm đẹp đẽ, ngay sao đó, cúi người ôm hẳn cô lên.
Vân Tử Lăng bị động tác này dọa sợ hết cả hồn, nhưng theo bản năng vẫn ôm lấy cổ của anh, tránh cho bản thân mình ngã sấp xuống.
Sau đó, người đàn ông đặt cô lên trên giường.
“Anh muốn làm gì?” Dường như theo bản năng, cô buột miệng hỏi.
“Em cảm thấy mình hiện giờ, tôi có thể làm gì đây?” Giọng nói của anh có phần bất đắc dĩ.
Vân Tử Lăng không lên tiếng, ánh mắt vẫn đề phòng như cũ theo dõi anh.
Vẻ mặt của Hoắc Ảnh Quân trong phút chốc ngẩn ra, tiếp đó, giơ ngón trỏ lên gõ nhẹ lên trán cô: “Tôi không bằng cầm thú đến vậy sao? Ánh mắt này của em là như nào đây?”
Sắc mặt của Vân Tử Lăng hơi cứng lại, lập tức nhanh chóng rời ánh mắt đi, kéo chăn che kín thân thể.
Hoắc Ảnh Quân ngay sau đó nằm xuống, vòng tay sang bên hông của cô, chôn thân thể của anh ngay bên sườn cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Đêm nào em cũng ngủ không ngon, tay đấm chân đá là chuyện nhỏ, thường xuyên gặp ác mộng rồi nỉ non, tôi cũng không dám ngủ sâu, em đừng động đây, để tôi ngủ một lúc, nhé?”
Dứt lời, người đàn ông không nói chuyện nữa, cứ như vậy ôm lấy eo của cô, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Vân Tử Lăng không nhúc nhích, ánh mắt hơi phức tạp nhìn về phía người đàn ông đang nằm bên cạnh mình.
Sống với Bạch Hải Quỳnh nhiều năm, cô vì lo lắng cho bệnh tình của bà, thế nên thường xuyên mất ngủ.
Sau này, khi bà đã qua đời, cô càng ngủ không ngon, trong mơ lúc nào cũng lại nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Hải Quỳnh ở trong nước.
Cô không nhớ ra được bản thân mình đã bao nhiêu lần tỉnh lại là thấy bình minh.
Nhưng buổi tối hai ngày nay, ở trong bệnh viện, ở nhà họ Hoắc, cô toàn là thức giấc vào lúc trời đã sáng rỡ.
Đương nhiên, mỗi một ngày tỉnh lại, cô đều đang nằm trong lồng ngực của anh.
Nhưng cô cũng chưa từng biết, khi cô đang ngủ lại có bộ dáng kia…
Cô nhìn bên sườn mặt tuấn tú của anh, chân mày cau lại.
Hoắc Ảnh Quân…
Cuối cùng thì anh muốn có được cái gì?
Mục đích thật sự của anh là gì?
Hiện giờ cô trừ cái mạng này ra, còn có giá trị lợi dụng gì đáng giá chứ?
…
Một giấc này của Hoắc Ảnh Quân vừa cảm giác ngủ rất say, rất đã.
Khi anh tỉnh lại, đã là hơn ba giờ chiều.
Tay của cô gái nằm bên cạnh kia vẫn còn cầm một quyển sách chưa khép lại.
Mặc dù đã ngủ tiếp đi, thế nhưng cô vẫn duy trì dáng nửa ngồi nửa nằm.
Người đàn ông ngước mắt nhìn về phía bộ dáng đang ngủ say của cô, cô yên tĩnh như vậy khiến cho người ta thật sự không quen.
Anh thật ra cũng không biết vì sao lại quan tâm đến cô hết lần này đến lần khác như vậy?
Không phải là khuôn mặt rõ ràng giống nhau sao?
Thật ra thì, nếu như anh chọn Vân Tử Diễm, hẳn sẽ giống hệt một mèo chỉ biết nghe lời.
Nhưng hết lần này tới lần khác, anh lại trêu chọc con nhím thân mình đầy gai này, thường xuyên chọc cho anh không còn lời gì để nói, thường xuyên phun độc khiến người khác không biết làm thế nào.
“Anh rể, cảm ơn!”
Trong đầu như lại hiện lên cảnh nói chuyện lúc ban đầu.
Cô chật vật trong cơn mưa, cô khó chịu, thờ ơ khi bị bắt nạt.
Tiện tay cứu được cô, nhưng cô lại cảm ơn bằng cách thờ ơ như vậy.
Đúng vậy, cô lúc đó, ánh mắt của cô dường như đang nói với anh, đừng xen vào việc của người khác!
Hoặc là, cũng chính từ giây phút bắt đầu đó, anh bắt đầu chút tò mò với cô như vậy…
Bị nhốt biệt lập, cô rõ ràng sợ anh muốn chết, thế nhưng lại quả quyết cho anh hít phải chất gây nghiện.
Trong thoáng chốc đó, cô không hề do dự lấy một giây.
Thế nhưng, anh còn chưa kịp cảm động.
Cô lại bỏ lại một câu: “Tôi chưa bao giờ thiếu nợ người khác!”
Đúng vậy, cô ấy đang nói, cứu anh, chẳng qua là vì trước kia anh đã cứu cô.
Cô nhóc này, có cần thiết phải rõ ràng đến vậy không?
Sau này, anh lại kêu Quách Sở Tiêu đi thăm dò cô thêm một lần nữa.
Lúc này mới phát hiện, cô cũng không bất trị như lời đồn đãi.
Trái lại, tự lực cánh sinh, thiện lương, là một người con ngoan, học sinh giỏi và đủ thứ khác, là từ ngữ xuất hiện nhiều nhất bên trong hồ sơ.
Thế mà, cô vẫn cứ bình tĩnh, lạnh nhạt như vậy, cứ cô độc và kiêu ngạo như vậy, mặc kệ bên ngoài có phán xét cô ra sao, cô cũng lười giải thích một chữ.
Cùng là bề ngoài như nhau, thế nhưng tính cách lại khác biệt một trời một mực.
Thế nhưng chính một cô nhóc không hiểu tình cảm này, lúc nào cũng có thể dễ dàng chọc tức anh.
Cái gì là phương pháp làm sủi sao?
Cái gì mà điều trị nam khia?
Biết rõ rằng, cô đang chọc giận anh.
Thế mà lúc nào anh cũng mắc câu.
Thật ra thì, trong ngày tổ chức lễ cưới, anh biết cô chắc chắn sẽ xuất hiện.
Chuyện của Vân Tử Diễm, sau khi điều tra ra được trong video, anh kêu Quách Sở Tiêu kiểm tra cặn kẽ một lần.
Lúc này mới phát hiện, một mặt đạo đức giả của cô ta.
Cũng phát được gút mắc giữa hai cô.
Cho nên, cô tất nhiên sẽ xuất hiện.
Thế nhưng, anh lại muốn xem xem, cô có cách nào để đi vào hay không.
Lại không ngờ tới, cô vậy mà có thể thuyết phục Nhã Linh một cách hoàn hảo!
Như vậy cũng có phần khiến người khác bất ngờ, phải biết rằng, trước đây Nhã Linh vô cùng không ưa cô.
Về phần video kia.
“Ảnh Quân, anh đang trêu vào hạng người phụ