Một tiếng hô “Mợ” này rất to và rõ ràng.
Ánh mắt của Vân Tử Lăng lạnh nhạt nhìn về phía những người đó, tiếp đó, con người hơi liếc xuống, dường như cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác đối với xưng hô này.
Đám người hầu hai mắt nhìn nhau, không biết mình đã làm sai chỗ nào.
Vì sao nhìn mợ, hình như lại càng không vui thêm thì phải?
Thế nhưng, tâm trạng của Hoắc Ảnh Quân lại tương đối tốt, nắm lấy tay của cô, đi sâu vào bên trong vườn nha.
Lúc này Vân Tử Lăng không hề giãy dụa, bởi vì ánh mắt của cô vẫn luôn bị những bông hoa kia hấp dẫn.
Hoắc Ảnh Quân vừa nắm tay dắt cô đi, vừa quan sát nét mặt của cô.
Lại phát hiện cô dừng chân dưới một gốc hoa anh đào.
“Thích hoa anh đào hửm?”
“Ừ.” Cô nhàn nhạt trả lời một tiếng, tiếp đó rút tay của mình ra, đột nhiên ngồi xổm xuống, nhặt từng cánh hoa anh đào trên mặt đất lên.”
“Nhà tôi ở thành phố Đông Dương, trong sân nhà có một gốc cây anh đào nhỏ, năm nào cũng đến tầm tháng ba tháng tư thì nở hoa, tâm trạng của mẹ tôi lúc đó cũng đều tốt.” Nói rồi, cô đứng lên: “Bà rất giỏi, bà sẽ dùng những cánh anh đào này làm thánh bánh hoa anh đào, bánh bông lan thạch hoa anh đào, rượu hoa anh đào, cánh hoa khi phơi phô còn có thể làm thành trà để uống, hàng năm hoa anh đào nở, tôi cảm giác dường như năm mới đã đến vậy!”
Cánh hoa trên bàn tay bị gió thổi thoáng qua, lập tức bay đi.
Ý cười trên môi Vân Tử Lăng cũng thoáng cái tắt đi.
Hoa, hàng năm sẽ còn đua nở.
Thế nhưng, người đã không còn nữa…
Ngửa đầu nhìn chằm chằm cây anh đào đang thỏa thích hứng gió kia, ánh mắt của cô vô cùng cô đơn.
Hoắc Ảnh Quân không nói gì, nhìn thấy cô như vậy, không khỏi nổi lòng thương tiếc.
Vì vậy, anh đi lên phía trước, kéo lại quần áo khoác trên người cô kín lại, giọng nói vừa trong trẻo êm tai, lại vừa vô cùng bình tĩnh: “Sau này tôi sẽ thưởng hoa anh đào cùng em!”
Vân Tử Lăng ngước mắt nhìn về phía đôi mắt nghiêm túc khác thường kia của người đàn ông.
Trong chốc lát, cô cụp mi mắt xuống, hàng lông mi thật dài cũng rủ xuống theo, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
“Tôi mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Hoắc Ảnh Quân biết, cô đang từ chối.
Kể từ lần đầu tiên trông thấy cô, cô vẫn trong trạng thái phòng bị.
Cho dù có Khúc Tịnh Quân cố gắng quan tâm cô, anh ta vẫn có thể thấy được, trong lòng của cô dường như vẫn luôn có cái gì đó gông cùm lại.
Chút xiềng xích ấy khóa lại tất cả những quan tâm về thế giới xung quanh.
Anh không vội, một ngày nào đó, anh có thể mở khóa được những xiềng xích trong lòng cô ra!
…
Sáu rưỡi chiều.
Vân Tử Diễm ngồi ở trên bàn, cả người có vẻ rất chán chường.
Vì sao bọn họ vẫn chưa đến?
Nhất định là do Vân Tử Lăng cố ý.
Nó chắc chắn không muốn để anh nhìn thấy cô ta!
Cho nên, liền kêu đám người vú Trương mang thức ăn lên trên lầu cho bọn họ!
“Tử Diễm, Tử Diễm!” Khúc Tịnh Kỳ thấy cô ta thất thần, đành phải gọi một câu.
Vân Tử Diễm sững người, vội vàng thôi không nghĩ nữa, yếu ớt nói: “Mẹ…”
Khúc Tịnh Kỳ đương nhiên biết cô ta đang nghĩ gì, vội vàng đưa tay ra vỗ vỗ lưng cô ta: “Con có biết vì sao con thua con bé kia không?”
Vân Tử Diễm nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ, lắc đầu.
“Con ấy, là do con quá lương thiện, con nên nhớ kỹ, phụ nữ nếu như muốn bắt lấy một người đàn ông, sẽ dùng hết tất cả mọi thủ đoạn, tuy rằng mẹ không hiểu vì sao nó nhất định phải cưới con bé kia, nhưng nhất định là trên người con bé kia có thứ mà con không có, vậy đó, con phải đi học, phải nhớ kỹ, hai người các con lớn lên giống nhau như đúc!”
Bốn chữ, ý nghĩa vô cùng sâu xa!
“Bộ dáng của chúng con… Giống nhau như đúc…”
“Con có thể xác định, con bé ấy cũng chưa từng lợi dụng điểm này để tiếp cận nó, sau đó lại dùng cách của mình?” Khúc Tịnh Kỳ nhắc nhở.
Vân Tử Diễm thoáng cái bừng tỉnh, đôi mắt lập tức đỏ lên: “Mẹ, vậy giờ con phải làm cái gì?”
“Đoạt lại!”
Vân Tử Diễm nhìn về phía bà ta, cau mày, đoạt lại?
“Mẹ…” Cô ta cụp mắt xuống: “Không biết vì sao, con luôn cảm thấy Ảnh Quân… Dường như không thích con…”
Không biết vì sao, cô cảm thấy Ảnh Quân càng ngày càng lạnh nhạt với cô ta.
Cái thái độ từ chối người khác ngay từ khoảng cách xa khiến cho cô ta luống cuống.
“Đây cũng là thứ mà con phải học!” Khúc Tịnh Kỳ nhìn về phía cô ta, hỏi: “Nếu như con gả cho Ảnh Quân, phát hiện nó có người phụ nữ khác bên ngoài thì sao? Con có ly hôn với nó không?”
Vân Tử Diễm giật mình, lập tức lắc đầu: “Không đâu!”
Khúc Tịnh Kỳ hài lòng cười một tiếng: “Sao lại không được, đàn ông chỉ là thỉnh thoảng gặp dịp mua vui mà thôi, cho nên, con cứ coi cô ta là người thứ ba là được, con phải học những thứ cô ta có mà con không có!”
Vân Tử Diễm không lên tiếng, một tay kia nắm lấy quần của mình, rõ ràng rất xoắn xuýt.
“Tử Diễm, đừng có coi thường thủ đoạn đê tiện kia của cô ta, thường những thủ đoạn ‘không lên sân khấu’ kia, càng có thể hấp dẫn đàn ông!”
Vân Tử Diễm nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ, bị lời nói của bà ta làm cho khiếp sợ không biết nên nói cái gì.
“Con tốt nhất nên suy nghĩ về lời nói của mẹ đi, con hãy nhớ kỹ, con vẫn chưa thua, điều quan trọng nhất, là con và cô ta giống nhau như đúc, điều thứ hai, trên người con có trái tim của Hi Vân, chỉ bằng điều này, mặc kệ con có làm cái gì, thằng bé cũng sẽ không oán giận con, con hiểu chưa?” Nói rồi, bà ta đứng lên: “Suy nghĩ kỹ một chút đi!”
Dứt lời, Khúc Tịnh Kỳ rời khỏi bàn ăn.
Vân Tử Diễm ngồi trước bàn ăn, cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Khúc Tịnh Kỳ.
Giống nhau như đúc…
Một tay, không nhịn được mà chạm lên gò má của chính mình.
Cho nên, ngay từ đầu Vân Tử Lăng đã được lợi từ gương mặt này của cô ta.
Bởi vì như thế, cho nên mới có thể khiến anh mất trí.
Vì thế, anh mới có thể tới gần nó.
Cũng bởi thế, cũng vì đến quá gần, anh mới bị nó làm cho mê mẩn.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Năm năm trước, cô ta suýt chút nữa đã bại dưới tay Hi Vân.
Năm năm sau, chẳng lẽ cô lại phải thua dưới tay Vân Tử Lăng sao?
Nhìn người đàn ông mà cô yêu đã mười mấy năm kia ôm em gái của cô ta sao?
Thoáng chốc, trong đầu của cô