Vân Tử Lăng nhìn về phía tấm chi phiếu ghi một trăm năm mươi tỷ kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Mẹ à, mẹ đúng là hào phóng quá nhỉ? Một trăm năm mươi tỷ, cả đời này của con chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!”
“Ồ, cô có thể lại gần thằng bé, chính là do có gương mặt đó của Tử Diễm, cô cảm thấy mình có thể ngốc bên cạnh thằng bé bao lâu? Tính cách xấu xa, dáng vẻ thì không biết phép tắc, cô ở cùng với nó khiến khiến nó mất mặt thôi, đương nhiên, tôi biết con trai mình có sức quyến rũ lớn, rất nhiều người phụ nữ đều nói không cần tiền, chỉ cần ở bên cạnh nó là được rồi, nhưng Vân Tử Lăng…”
Bà ta châm chọc cười một tiếng: “Cô khác so với những người phụ nữ yêu kiều kia, cô chính là phụ nữ tấn công vào trong lòng người khác, cô không thích tiền sao?”
Vân Tử Lăng cười cười, đưa tay cầm lấy tấm chi phiếu: “Vẫn là mẹ hiểu con! Số tiền này thực sự là quá mê người mà!”
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Khúc Tịnh Kỳ càng thêm khinh bỉ.
“Số tiền một trăm năm mươi tỷ này cũng đủ để cô không lo đời này thiếu cơm thiếu áo, cầm tiền, cút ra xa đi, đừng để cho tôi nhìn thấy cô nữa!”
Vân Tử Lăng nhìn chằm chằm tấm chi phiếu kia, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Một trăm năm mươi tỷ… Một trăm năm mươi tỷ đấy… Cái này sợ là người bình thường kiếm hai đời cũng không có đâu!”
Khúc Tịnh Kỳ cười nhạt, ánh mắt kia dường như vô cùng khinh thường.
Khinh thường bộ dáng nghèo kiết hủ lậu chưa từng thấy bộ mặt thành phố của cô ta.
“Thế nhưng…” Cô nhìn chằm chằm tấm chi phiếu kia rồi cười một tiếng: “Bây giờ con vẫn chưa muốn ly hôn, cho nên…”
Cúi người, đẩy tấm chi phiếu về chỗ cũ.”
“Cái gì?”
“Con nói, con chưa muốn ly hôn.” Cô cau mày, lộ ra vẻ mặt nhức nhối nhìn chằm chằm tấm chi phiếu kia: “Thế nhưng… Nếu như mẹ đồng ý thêm một con số 0 ở đằng sau, như vậy, thì con cũng có thể cân nhắc đến việc ly hôn!”
Một nghìn năm trăm tỷ?
Khúc Tịnh Kỳ nổi giận.
“Người như cô, một trăm năm mươi tỷ đã là cho nhiều rồi, còn muốn một nghìn năm trăm tỷ?”
“Xem ra mẹ cũng không phải quá yêu thích Vân Tử Diễm nhỉ, nếu không thì, sao lại tiếc không bỏ ra số tiền này chứ, huống chi, danh xưng bà Hoắc nếu muốn rao giá ít đi một chút, đây chẳng phải là khiến chồng con mất mặt sao?” Cô cười, cả vẻ mặt lẫn bộ dáng đều làm ra vẻ vô tội.
“Rầm” một tiếng, Khúc Tịnh Kỳ tức giận đập bàn, đứng lên: “Cô là cái thá gì? Quỳ xuống!”
Ý cười phụ họa của Vân Tử Lăng dần tắt đi, nhưng cô vẫn không hề nhúc nhích.
“Thím Trương, mau mang chổi lông gà lại đây!”
Muốn làm con dâu của bà ta đúng không?
Được, vậy hôm nay bà ta phải dạy dỗ cho một chút xem cái gì gọi là con dâu, cái gì gọi là mẹ chồng!
Thím Trương do dự cầm chổi lông gà đến: “Bà chủ, thân thể của mợ mới vừa mới hồi phục thôi, có cần phải…”
Khúc Tịnh Kỳ không thèm nghe lời của bà, cầm lấy chổi lông gà, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Muốn làm con dâu của tôi đúng không? Được, được lắm, hiện giờ tôi sẽ dạy cho cô cái gì gọi là khuôn phép của nhà họ Hoắc!”
Dứt lời, chổi lông gà giơ lên như muốn hạ xuống.
“Mẹ!” Một tiếng la lên cắt đứt ý muốn hạ chổi xuống của Khúc Tịnh Kỳ.
Người đàn ông sải bước đi tới, một giây kế tiếp, ôm lấy Khúc Tịnh Kỳ rồi cười nói: “Mẹ cầm đạo cụ của thím Trương làm gì thế? Muốn dọn vệ sinh sớm sao?”
Nét mặt của Khúc Tịnh Kỳ không hài lòng, giật giật, muốn hất con trai mình ra.
“Loại việc này mẹ không làm được đâu, để cho thím Trương quét dọn là được.” Nói xong, Hoắc Ảnh Quân cầm cái chổi kia, đưa cho thím Trương: “Cất cái chổi này đi đi, bà chủ sao có thể cầm cái này quét dọn được, hửm?”
Thím Trương vội vàng gật đầu: “Vâng, cậu chủ.”
“Này, này!” Khúc Tịnh Kỳ không vui.
“Được rồi, chúng ta đi ăn sáng đi.” Người đàn ông cười một tiếng, đè Khúc Tịnh Kỳ xuống, nhìn về phía nhà bếp: “Dọn bữa sáng lên đi.”
Một giây kế tiếp, anh đi tới trước mặt Vân Tử Lăng, nắm lấy tay cô kéo sát lại bên người mình: “Sao lại dậy sớm thế?”
“Hôn nay phải đi học.” Câu trả lời của cô rất thản nhiên.
“Ừ, chốc nữa anh đưa em đi.” Anh cười, cũng không ngại sự lạnh lùng của cô.
Vui vẻ như vậy, khiến cho Khúc Tịnh Kỳ vô cùng khó chịu: “Tử Diễm về nhà rồi!”
Hoắc Ảnh Quân ừm một tiếng: “Cô ấy nên về nhà rồi.”
“Cái gì gọi là cô ấy nên về nhà, phải là có một số người nên về nhà mới phải, không nên đi thì đi, không nên ở lại thì ở lại!” Khúc Tịnh Kỳ cầm nĩa đâm xuống, phát ra tiếng không vui.
“Đúng rồi, nên quay về xem một chút, tối nay chờ lúc em tan học, anh đón em, cùng đi về nhà em xem sao.” Anh gắp cho cô một miếng trứng chần nước sôi, đặt trong bát của nàng.
Vân Tử Lăng cong môi cho có lệ: “Vâng!”
Thế nhưng, cô nên về đó xem kỹ một chút!
“Nhã Linh!” Trong lúc bất chợt, Khúc Tịnh Kỳ đột nhiên trông thấy Hoắc Nhã Linh đang đeo cặp sách, vội nói: “Qua đây ăn sáng.”
Hoắc Nhã Linh kêu rên nói: “Con không ăn đâu, con đi học đây.”
Nói xong, đi rửa cửa, lại đụng phải Hoắc Chấn Vũ vừa mới đi thể dục buổi sáng về: “Bố.”
“Đi học sớm vậy?” Hoắc Chân Vũ nhìn đứa con gái này, hai ngày hơi hơi khác thường.
Vân Tử Lăng thấy vậy lập tức để dao nĩa xuống: “Mọi người ăn nhé, con đi học đây.”
Nói xong, lập tức cầm túi sách ở một bên muốn đi khỏi.
Hoắc Ảnh Quân đè lại cặp sách của cô: “Ăn xong rồi đi, anh đưa em đi.”
Vân Tử Lăng cau mày, rất không khách khí đẩy tay anh ra: “Không cần, em đi cùng với Nhã Linh.”
Dứt lời, không lưu luyến chút nào nhanh chóng đi khỏi.
Hoắc Nhã Linh vừa mới lên xe, định bụng đóng cửa xe lại, Vân Tử Lăng lập tức chui vào trong.
“Này, cô làm gì thế?”
“Đi cùng nhau.”
Hoắc Nhã Linh khó chịu: “Ai muốn đi cùng với cô? Cô xuống xe mau!”
“Tài xế, đi thôi!”
Tài xế nghe vậy, vội nói: “Vâng, mợ chủ.”
“Này, cái gì mà mợ chủ, này, tôi kêu anh đi hả? Ngừng xe nhanh!” Hoắc Nhã Linh ồn ào.
Thế nhưng, mặc kệ cô ta có ồn ào ra sao, tài xế vẫn lái xe đi như bay.
…
Trường học.
Hoắc Nhã Linh vừa xuống khỏi xe, nhanh chóng bỏ chạy ra xa khỏi cô, giống như cô chính là một khối u ác tính vậy.
Thế nhưng Vân Tử Lăng cũng không quan tâm, nói vài