Tại quán cà phê Tinh Không.
Vân Tử Lăng thất thần nhìn người đàn ông trước mắt.
Áo sơ mi màu trắng, không nhiễm một hạt bụi nào, quần Tây thẳng tắp, giày da được làm bằng thủ công sáng bóng, tóc được tắt theo đúng quy củ ôn nhu.
Chỉ cần ăn mặc đơn giản như vậy, đã làm nổi bật lên khí chất vô cùng sạch sẽ, đẹp trai, sáng sủa.
“Đợt này em ổn chứ?” Người đàn ông chậm rãi mở miệng, giọng nói vẫn như cũ là âm thanh quen thuộc đó, dễ hiểu mà còn êm tai.
Hai tay của Vân Tử Lăng bứt rứt đặt cùng nhau, ánh mắt có chút né tránh.
“Em… Rất tốt!”
Nửa ngày, giọng nói của cô mới chậm rãi vang lên.
‘Đinh linh linh’ điện thoại di động của cô vang lên lần thứ ba.
“Không cần nhận sao?”
Vân Tử Lăng vội vàng cầm điện thoại di động lên, phía trên không ghi tên, chỉ có một hàng số.
Lập tức, cô tắt điện thoại di động đi đặt ở trên bàn.
Lại một lần nữa, ngước mắt nhìn về phía anh ta.
Lần này, ánh mắt của cô cũng không né tránh.
Sáu năm!
Anh ta đi ròng rã sáu năm!
Thời gian sáu năm lắng đọng, tạo nên anh ta trở thành một con người trưởng thành hơn.
Anh ta ở trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Trong lúc nhất thời, Vân Tử Lăng nhìn vào anh ta mà quên mất phản ứng.
“Em đi vào cõi thần tiên sao?” Người đàn ông theo thói quen duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng gõ vào trên trán của cô.
Vân Tử Lăng sững sờ, lập tức phản xạ có điều kiện lùi về phía sau một chút.
Mà động tác né tránh này của cô, làm cho tay của Mộ Niệm Quang lúng túng dừng ở không trung.
Ánh mắt của Vân Tử Lăng né tránh, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy thực sự xấu hổ.
“Thật, thật xin lỗi…”
‘Reng Reng Reng’
Tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa.
Vân Tử Lăng lấy điện thoại di động lên nhìn qua một chút, vẫn là dãy số quen thuộc kia.
“Không có gì nữa thì em còn có việc, đi trước vậy” Nói xong, cô cầm lấy điện thoại di động.
“Em đã kết hôn rồi đúng không?” Đột nhiên, Mộ Niệm Quang mở miệng.
Vân Tử Lăng lập tức trở nên cứng ngắc.
“Anh ta đối xử với em tốt không?”
Vân Tử Lăng đứng ở trên nhìn vào anh ta, bờ môi run rẩy một lúc mới mở miệng: “Anh ấy đối với em rất tốt, cảm ơn!”
“Mẫn Hy nói em kết hôn giả sao?”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, nhưng mà chân mày cũng nhíu lại.
“Mẫn Hy đã nói hết với anh rồi, em nhanh chóng gả cho anh ta là vì bất đắc dĩ, em có nỗi khổ tâm riêng, em không yêu anh ta!”
“Em nghe không hiểu anh đang nói cái gì…” Nói xong, thì nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà, Mộ Niệm Quang nhanh tay nhanh mắt, bắt cổ tay của cô lại.
Vân Tử Lăng ngoái nhìn, nhìn thấy anh ta đang nắm lấy cổ tay của cô.
“Vì sao em lại không tìm đến anh? Không phải là anh đã cho em số điện thoại sao? Vì sao mà một lần em cũng không gọi cho anh? Vì sao số của em lại biến mất?”
Mộ Niệm Quang một mực ép hỏi.
Vân Tử Lăng trầm mặc, thời điểm anh ta ra đi, hai người đúng thật là đã lưu lại số của nhau.
Khi đó là cô thực sự ngây thơ, đối mặt với lời thổ lộ của anh ta vẫn luôn mừng rỡ, cho nên nhanh chóng lưu lại số liên hệ.
Cho đến có một ngày, từ điện thoại di động của Mộ Niệm Quang truyền ra giọng nói của mẹ anh ta…
‘Tử Lăng à, sau này Quang sẽ không trở về nước, hai đứa không thể liên lạc!’
Cũng bởi vì như thế, nên cô mới đổi số mới.
“Khi dì qua đời anh cũng không biết, anh cũng không biết em phải chịu bao nhiêu ủy khuất, vì sao em không chấp nhận đi tìm anh? Anh vẫn luôn ở đây, em có biết, chỉ cần em gọi một cuộc điện thoại, thì anh sẽ trở lại bên cạnh em!”
Vân Tử Lăng không mở miệng, chỉ cảm thấy trong lòng rất hoang mang.
“Tử Lăng, để cho anh giúp em!” Mộ Niệm Quang lại lần nữa mở miệng: “Giống như khi còn bé được không?”
“A, đây là đang làm cái gì vậy?”
Vân Tử Lăng còn chưa kịp mở miệng, thì một giọng nam quen thuộc vang lên.
Vân Tử Lăng sững sờ, nhìn lại, thấy vẻ mặt Hoắc Ảnh Quân đầy âm trầm, ánh mắt sắc nhọn như kim châm, từng nhát từng nhát đâm vào người cô.
Một giây sau, người đàn ông thì đi tới, ánh mắt của anh quét về phía Mộ Niệm Quang đang nắm lấy cổ tay của Vân Tử Lăng, ý cười càng thêm châm chọc.
“Đây là…”
Mộ Niệm Quang nhìn thấy anh, thì buông lỏng tay ra.
“Làm sao lại không nhận điện thoại? Hả?” Hoắc Ảnh Quân đưa mắt về phía Vân Tử Lăng, hung ác nham hiểm đầy chèn ép nhìn xuống đỉnh đầu cô.
Lúc cô cảm giác thấy đang cố kiềm chế, thì người đàn ông lại thuận tay khoác vai của cô, ôm cô vào lòng như không có gì.
Động tác làm cho Vân Tử Lăng khó hiểu cảm thấy bài xích, cô muốn tránh thoát, nhưng anh ôm thực sự rất chặt, căn bản không cho phép cô động đậy chút nào.
“Thế nào, không giới thiệu một chút về ‘người bạn’ này của em sao?” Tay Hoắc Ảnh Quân nắm lấy bờ vai của cô, dùng lực rất lớn.
Vân Tử Lăng nghiêng đầu nhíu lông mày nhìn về phía anh.
“Chào anh, tôi tên là Mộ Niệm Quang, tôi là anh trai… Của Tử Lăng!” Mộ Niệm Quang chủ động vươn tay chào hỏi với anh.
Người đàn ông híp híp con ngươi lại, nhìn chằm chằm vào anh ta cười nhạt một tiếng “Anh trai?”
“Đúng, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là anh trai bảo vệ của cô ấy! Sau này cũng sẽ luôn bảo vệ cho cô ấy!”
“Từ nhỏ đến lớn sao? Thanh mai trúc mã?” Hoắc Ảnh Quân cong môi, cố ý nói ra mấy chữ này.
Sắc mặt Mộ Niệm Quang lập tức thay đổi.
“Không cần sốt sắng như vậy, chỉ đùa một chút thôi.” Hoắc Ảnh Quân nói xong, trên môi cong thành nụ cười, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Tử Lăng, ánh mắt như hiểu ra, thản nhiên nói: “Không phải đã nói hôm nay cùng nhau về nhà ngoại sao? Còn không đi, bố sẽ chờ sốt ruột!”
Chỉ bằng một câu nói, người đàn ông đã tuyên bố thân phận của mình.
Mộ Niệm Quang bởi vì nghe thấy câu nói này, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm.
Vân Tử Lăng thấy cảnh này chỉ cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn, thế là nhanh chóng mở miệng: “Không còn gì nữa, tôi còn có việc, vậy đi trước!”
Dứt lời, cầm túi xách lên, cũng không đợi Hoắc Ảnh Quân, đi trước chạy ra ngoài.
Hoắc Ảnh Quân nhìn thấy bóng lưng của cô, cô giống như là chạy trối chết, đôi mắt càng đen hơn.
Lập tức, anh cũng đi ra ngoài.
Mộ Niệm Quang đứng trước cửa sổ trong suốt, nhìn thấy người đàn ông kia nắm tay Tử Lăng lên một chiếc xe sang