Vân Tử Lăng đi đến trước bàn ăn trước, nhìn thấy toàn sơn hào hải vị, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Vân Hâm Bằng thật sự đúng là đã bỏ hết cả tiền vốn rồi đây!
Bào ngư, vây cá, đều là món chính.
Nhưng mà mẹ của cô Bạch Hải Quỳnh đang ở đâu?
Đến chết cũng chưa từng được ăn một bữa tiệc, nhưng mà, tất cả vốn nên là của Bạch Hải Quỳnh!
Thế nhưng mà, lại trở thành người khác được hưởng thụ…
“Nhanh, nhanh ngồi đi.” Vân Hâm Bằng vội vàng chào Hoắc Ảnh Quân.
Cố Di Nhân cũng vội vàng giúp Vân Tử Lăng kéo ghế ra: “Đúng đúng đúng, nhanh ngồi đi.” Nói xong, bà ta nhìn về phía thím Phượng: “Đi gọi cô chủ và cậu chủ xuống đây.”
“Vâng!” Thím Phượng lập tức lên tiếng.
“Tử Lăng trở về rồi sao?” Đột nhiên, một tiếng nói quen thuộc xuất hiện.
“Đúng vậy cô cả, cô hai đã trở về.” Thím Phượng lớn giọng đứng ở đầu bậc thang nói.
Vân Tử Lăng thấy vậy nhìn sang, cẩn thận xem xét, đột nhiên phì cười.
Vân Tử Diễm thế mà lại cắt ngắn, còn cắt một kiểu tóc giống cô như đúc!
À, đây là muốn làm thế thân sao?
Hoắc Ảnh Quân tất nhiên cũng nhìn thấy, nhưng mà, ánh mắt của anh lại chưa từng dừng ở trên mặt cô ta quá lâu.
Đi theo bên cạnh Vân Tử Diễm là Vân Hà với bộ mặt ủ rũ.
Hai người đi tới trước bàn ăn, ngồi ở đối diện bọn họ.
Vân Hà ngồi ở đối diện Tử Lăng, từ khi vừa ngồi xuống, cậu ta lạnh lùng trừng mắt với Vân Tử Lăng, ánh mắt kia muốn bao nhiêu ghét bỏ thì có bấy nhiêu ghét bỏ.
Nhưng mà, Vân Tử Lăng cũng không để ý.
Ngược lại, cậu ta nhìn chằm chằm cô nửa ngày.
Cái tên Vân Hà này, đến cùng phải là con trai của Vân Hâm Bằng không đây?
Hay là… ông Vương bên cạnh?
“Tử Lăng bố biết hôm nay em sẽ tới, nên đã đi mua ngay hải sản mà em thích ăn nhất trước đây.” Giọng nói của Vân Tử Diễm mềm mại, cắt tóc ngắn giống cô, phối hợp với biểu cảm và giọng nói này, nhìn qua thì rất có phong vị.
“Thật sao? Thế nhưng mà… Em không thích ăn hải sản đâu!” Cô mỉm cười, nhìn chằm chằm vào mấy người phía đối diện.
Quả nhiên, bởi vì câu nói này, sắc mặt của mọi người cũng không quá tốt.
“Ơ, Tử Lăng không thích ăn hải sản sao, không sao hết, chỗ này còn có rất nhiều gà vịt thịt cá.” Cố Di Nhân nói gấp gáp.
“Sao chị lại từ bỏ cắt ngắn như vầy?” Vân Tử Lăng cũng không để ý tới Cố Di Nhân đang vuốt mông ngựa, mà nhìn về phía Vân Tử Diễm nhàn nhạt cười một tiếng: “Em nhớ rằng chị thích nhất là tóc dài?”
Vân Tử Diễm nhìn về phía cô, ánh mắt có chút không biết nên làm thế nào, cũng có chút sợ hãi: “Chị cảm thấy kiểu tóc này của em nhìn rất đẹp, cho nên thì đi cắt, em sẽ không tức giận chứ?”
“Tức giận sao?” Vân Tử Lăng cười: “Sẽ không tức giận đâu, kiểu tóc này đúng thật là nhìn rất đẹp, đúng không ‘Chồng’!”
Hoắc Ảnh Quân giật mình, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Tử Lăng.
Đây là cô lần đầu tiên cô gọi anh là chồng!
Mặc dù anh biết đây chỉ là lừa gạt.
Nhưng mà, hai chữ này.
Anh cảm thấy tương đối dễ nghe!
Vân Tử Diễm mỉm cười, nhưng mà bàn tay đặt ở dưới cũng đã siết thành nắm đấm.
Chồng sao?
Cô đang cố ý!
“Chuyện đó, thôi vậy, ăn cơm ăn cơm.” Cố Di Nhân nhanh chóng phá vỡ bầu không khí nói.
Người giúp việc cũng bắt đầu rót rượu cho bọn họ.
Vân Hâm Bằng ngồi ở chủ vị, cách Hoắc Ảnh Quân gần nhất, ông ta nói với anh một ít việc nhà.
Vân Tử Lăng cũng không hứng thú nghe, vội vàng mấy miếng, rồi lấy cớ muốn trở về phòng nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng mà, làm cho người ta cảm thấy ngoài dự liệu chính là, gian phòng của cô đã bị sửa lại.
Từ tầng một, đổi lên tầng thứ hai, vẫn là ở căn phòng bên cạnh Vân Tử Diễm.
“Bố mẹ, mọi người mời cơm, con đi với Tử Lăng chút.” Nói xong, Vân Tử Diễm nhanh chóng đứng lên khỏi bàn ăn.
Vân Tử Lăng cũng không để ý đến việc cô ta cùng đi theo.
Hai người cùng nhau lên tầng.
Từ phía sau nhìn vào, chiều cao giống nhau, dáng người cũng giống nhau, kiểu tóc tương tự, người bình thường thật đúng là rất khó để phân biệt.
“Đây là căn phòng của mày.” Vân Tử Diễm đẩy cửa phòng ra, giọng nói ôn nhu đã khôi phục như lúc đầu.
Vân Tử Lăng đi vào, căn phòng rất lớn.
Tủ cất quần áo, ghế sô pha, đầy đủ mọi thứ.
Cái này cùng với căn phòng dưới tầng kia của cô, rõ ràng là một trời một vực.
Đột nhiên, Vân Tử Lăng bật cười, đây là ý của Vân Hâm Bằng sao?
Lúc cô còn ở đây, là ở phòng của người giúp việc.
Hiện tại, cô đã kết hôn, lại cho cô một căn phòng xa hoa như này?
Đây có phải là thực sự cho rằng cô sẽ về ở không?
“Vui vẻ không?” Vân Tử Diễm hướng ngồi xuống ghế salon, cười lạnh: “Hiện tại có phải mày rất đắc ý đúng không, đoạt người đàn ông của tao, lại đoạt sự yêu thích của cha, hả?”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, nằm uỵch xuống giường, giường lớn một mét tám, thật sự rất mềm mại.
“Vân Tử Lăng, chúng ta cùng đoán xem, vị trí bà chủ Hoắc này mày còn có thể làm trong bao lâu?”
Vân Tử Lăng đột nhiên nghiêng người, một tay chống lên trên mặt, nhìn về phía cô ta: “Vân Tử Diễm, chị cắt cái kiểu tóc này, là muốn làm thế thân của tôi sao?”
Vân Tử Diễm nhíu mày lại, cười lạnh: “Làm thế thân của mày ư, mày thì tính làm cái gì? Bây giờ mày đang làm thế thân của tao chứ!”
Vân Tử Lăng nhún vai: “Ồ? Thật sao?”
Thái độ của cô đầy thờ ơ, làm cho Vân Tử Diễm rất tức giận.
Cô ta đi lên trước, chỉ về phía cô: “Nếu không phải bởi vì mày và tao có khuôn mặt giống nhau như đúc, mày cho rằng anh ấy sẽ coi trọng mày sao? Mày chỉ là đang giả mạo tao thôi, tiếp cận anh ấy!”
“Vân Tử Diễm, cho tôi một tỷ rưỡi, tôi giúp chị, thế nào?” Cô trực tiếp đổi chủ đề, mỉm cười, bày ra vẻ mặt chân thành.
“Cái gì?” Vân Tử Diễm sửng sốt một chút.
Vân Tử Lăng ngồi dậy, nhìn về phía cô ta, nhíu mày cười nói: “Mặc kệ ai là thế thân của ai, hiện tại tôi gả cho anh ấy, tôi là vợ của anh ấy, nên tôi có nghĩa vụ và quyền lợi làm với anh ấy một chút chuyện xấu hổ, chị nói có đúng hay không?”
Nói xong, cô cười nhạt: “Chị không muốn thử mùi vị của anh ấy một chút sao?”
Vân Tử Diễm: …
“Anh ấy rất lợi hại, một đêm bảy lần nha!” Cô cười: “Chị không muốn nếm thử sao? Tôi giúp chị có được không, tôi lại ra giá lại không đắt, một tỷ rưỡi!”
Tất cả bắp thịt trên mặt Vân Tử Diễm như run lên: “Mày, mày coi anh ấy là cái gì vậy?”
“Không muốn sao? Vậy quên đi, coi như tôi không nói!” Nói xong, cô