“Tử Lăng, theo anh, đi… đi nước Pháp… Cùng nhau, cùng đi nước Pháp…”
“Anh uống nhiều rồi!”
“Này, sao anh lại nặng như thế?!”
Không biết có phải bởi vì Vân Tử Lăng từ chối hay không, khiến cho Mộ Niệm Quang uống rượu liên tục, hiện giờ say ngất người.
Mẫn Hy và cô không thể không đỡ anh ta đi đến khách sạn.
“Tử Lăng, đi theo anh có được không?” Mộ Niệm Quang nghiêng đầu nhìn về phía Vân Tử Lăng, ánh mắt đỏ quạnh lên: “Em đồng ý với anh… Là chờ anh trở lại!”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, Mẫn Hy lại nhe răng trợn mắt: “Ông anh à, anh muốn nói chuyện thì chờ chút nữa nói có được không, bây giờ anh nặng lắm đấy…”
Mộ Niệm Quang cười nhạt, miễn cưỡng chống thân thể lên một chút, để cho hai người bọn họ không phải chịu nặng như vậy nữa.
“Thẻ phòng, thẻ phòng đâu!” Mẫn Hy vội vàng la lên.
Trong khoảng thời gian này, anh ta về nước vẫn luôn bận rộn chuyện làm ranh.
Nếu không phải bận ở thành phố Nam Dương, thì là ở thành phố phụ cận Nam Dương.
Cho nên, anh ta vẫn ở trong khách sạn.
Mẫn Hy lục lọi trong túi anh ta một chút, cuối cùng cũng lấy được tấm thẻ phòng.
Tiếp theo, để ở trên cửa ‘tích’ một tiếng, mở cửa.
Hai người loạng choạng đi cuối cùng cũng dìu được Mộ Niệm Quang lên trên giường.
“Ây da mẹ tôi ơi, cái lưng bảy mươi tuổi của mình sắp gãy luôn rồi…” Mẫn Hy lập tức ngồi ở sát rìa băng ghế, đấm đấm cái lưng đau không chịu nổi.
Vân Tử Lăng cũng hơi mệt mỏi, cô há miệng thở dốc, trên người cũng ướt đẫm mồ hôi.
“Này, Tử Lăng, cậu không sao chứ?” Mẫn Hy nhìn về phía cô, vội vàng ân cần hỏi.
“Mình không sao.” Vân Tử Lăng lắc đầu, tuy rằng cô cũng uống rượu, nhưng lúc ở quán karaoke, sau khi nghe thấy anh ta nói như vậy, lập tức khiến cô tỉnh táo lại.
Sau đó, cô không hề uống nữa, chỉ nghe anh ta nói về chuyện cũ.
Nói về những chuyện xảy ra trong sáu năm anh ta ở Pháp.
Nói về những nhớ mong về cô suốt sáu năm…
Cùng có, của làm tin… Mà anh ta vẫn luôn cất giữ.
Vân Tử Lăng nhìn về phía miếng ngọc anh ta đang nắm trong tay, thứ mà cô đưa anh ta khi đó.
Miếng ngọc này chẳng qua chỉ là một món đồ chơi ở quầy bán đồ lặt vặt mà thôi.
Hình hoạt hình màu nhạt, mặt trên còn có một hình vòng cung trong suốt.
Lúc ấy, cô xé tấm tranh hoạt hình trên tường xuống, dán lên trên phần đầu đó.
Bởi vì anh ta đi quá bất chợt, cô liền tặng thứ này cho anh ta.
Thế nhưng cô chưa từng nghĩ đến, đồ vật này, vậy mà anh ta vẫn luôn gìn giữ.
Mẫn Hy thấy cô không lên tiếng, đứng lên, đi tới.
“A, đây không phải là miếng ngọc mà trước đây cậu thích nhất sao?”
Vân Tử Lăng hơi xấu hổ, vội vàng cất miếng ngọc vào trong túi.
Mẫn Hy thấy vậy nhìn cô một chút, lại nhìn Mộ Niệm Quang nằm trên giường: “Tử Lăng, nếu không thì, cậu đi Pháp với anh ấy đi!”
Vân Tử Lăng không lên tiếng, cũng nhìn về phía người kia đang nằm trên giường, tâm trạng rối bời.
“Bác gái đã mất rồi, cậu có ở đây báo thù thì cũng không thể khiến bác ấy sống lại được, hơn nữa… Bọn họ đều không dễ đối phó như vậy, Tử Lăng, cậu đi đi, đi với anh ấy, đi đến Pháp, vĩnh viễn đừng quay về nữa, mình tin rằng anh Niệm Quang sẽ đối tốt với cậu, hai người sẽ rất hạnh phúc!” Mẫn Hy nắm chặt lấy tay cô: “Đừng đắm chìm trong bi thương nữa, nếu như bác gái biết, bà cũng sẽ khó chịu, không phải sao?”
Vân Tử Lăng thấy vậy khẽ mỉm cười, thoáng chút khổ sở, ánh mắt nhìn về phía Mộ Niệm Quang ngay lập tức cụp xuống.
“Tử Lăng…”
“Mẫn Hy, mình và anh ấy không thể trở về được nữa đâu…”
“Vì sao? Chẳng lẽ là vì… Tử Lăng, anh ấy nói không ngại mà!” Mẫn Hy vội vàng nói: “Hiện giờ xã hội này rất thoáng! Nam nữ ở chung với nhau bình thường bình thường mà!”
“Mẫn Hy, mình biết cậu là vì tốt cho mình, nhưng mình… Không thể nào buông bỏ được!”
Vân Tử Lăng nhìn về phía Mộ Niệm Quang, cho dù trong lòng không muốn.
Thế nhưng, cô càng biết rõ mình muốn cái gì. . Chap mới luôn có tại { TRUMT RUYEN. co m }
Cô phải cho Bạch Hải Quỳnh một lẽ phải.
Cô phải biết được chân tướng của hai mươi mốt năm về trước.
Hơn nữa, hiện giờ cô đã mất đi hơn phân nửa ống dẫn trứng…
Chuyện này, chính cô cũng không cách nào tha thứ cho chính mình.
‘Tử Lăng, Quang nhà cô không về nước đâu, hai người đừng liên lạc nữa.’
Cô đau khổ cười một tiếng, hình như mẹ anh ta cũng không quá thích cô…
“Tử Lăng…”
“Mẫn Hy, đừng nói nữa!” Vân Tử Lăng không muốn nghe tiếp/
Thấy vậy, Mẫn Hy há miệng, đành phải thôi.
‘Reng reng reng’ ngay vào lúc này, điện thoại di động của Mẫn Hy vang lên.
“Cậu xem anh ấy một chút, mình đi nghe điện thoại.” Mẫn Hy nói xong, cầm điện thoại di động đi ra ngoài hành lang nghe điện.
Vân Tử Lăng nhìn về phía Mộ Niệm Quang ở trên giường, anh ta nằm trên giường không nhúc nhích, làn da tay dưới lớp áo sơ mi trắng cũng đỏ lên.
Vân Tử Lăng đi tới nhà vệ sinh dấp ướt một cái khăn, tiếp đó, đi tới, lau người cho anh.
“Tử Lăng…” Đột ngột, Mộ Niệm Quang bắt lấy cổ tay của cô: “Đi theo anh, ấc… Đi theo anh!”
Vân Tử Lăng nhìn anh ta nhắm mắt lại, vẫn còn đang tự lẩm bẩm, hơi chút khó chịu.
“Đừng linh tinh nữa, em lau người cho anh một chút!”
Nói xong, muốn rút tay của mình lại.
Nhưng vào đúng lúc này, mắt của Mộ Niệm Quang lại từ từ mở ra, anh ta nhìn về phía cô, đỏ mắt nói: “Tử Lăng, anh thích em…”
Vân Tử Lăng không lên tiếng, cứ như vậy nhìn anh ta.
“Thích rất nhiều rất nhiều năm, anh cũng đợi em rất nhiều rất nhiều năm…”
Ánh mắt của Vân Tử Lăng dần dần thấp xuống, giọng nói của cô thoáng run rẩy: “Anh vẫn là anh Niệm Quang của em… Chúng ta… Vẫn là bạn bè!”
“Anh không muốn là bạn bè, cũng không muốn làm anh Niệm Quang của em, anh muốn…”
“Anh đã ổn rồi, vậy em đi trước!” Vân Tử Lăng không dám nghe câu sau của anh, dứt khoát định đứng lên: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, em về đây!”
“Đừng đi!” Mộ Niệm Quang chợt kéo lấy tay của cô.
Vân Tử Lăng mất thăng bằng, thoáng cái ngã vào lồng ngực của anh ta.
“Đừng đi, đừng đi mà!” Anh ta ôm lấy cô, giọng nói nghẹn ngào: “Anh yêu em, Tử Lăng, không phải em biết sao?”
“Mộ, Niệm, Quang!” Một tiếng thét nóng nảy đột nhiên vang lên.
Lập tức, một hình bóng to lớn nháy mắt đi vào, một phát đã kéo Vân Tử Lăng ra.
Một giây kế tiếp, nhấc Mộ Niệm Quang lên ‘bốp’ một cái, đấm vào mặt anh ta một cái.
Vân Tử Lăng lấy lại tinh thần, đã thấy Mộ Niệm Quang bị đánh nằm trên đất.
Cô cả kinh vội nhìn về phía người tới.
“Từng câu từng chữ đều là anh trai, hả?” Hoắc Ảnh Quân lại nắm lấy cổ áo của anh ta, nhấc anh ta lên, gân xanh trên trán nổi lên.
Mộ Niệm Quang cong môi cười một tiếng: “Tôi yêu cô ấy, yêu mười bảy năm, còn anh thì sao?”
Lại ‘bốp’ một tiếng, không chút do dự đánh vào mặt anh ta.
Ngay tức khắc, khóe miệng của Mộ Niệm Quang chảy máu tươi.
“Hoắc Ảnh Quân, anh điên rồi sao?” Vân Tử Lăng lập tức chạy tới, vội vàng ngăn lại trước mặt Mộ Niệm Quang: “Anh đang làm gì vậy?”
Hoắc Ảnh Quân nắm chặt hai tay, từ khớp xương sau lưng nhô lên cũng có thể thấy được rõ ràng, anh đang đè nén lại lửa giận của mình, tiếng nói vô cùng lạnh lẽo: “Em nói xem tôi đang làm gì, hửm?”
Vân Tử Lăng không lên tiếng, đây là lần đầu tiên, cô thấy được trong mắt anh…
Sự căm phẫn và đau đớn!
Không hiểu sao, cô thầm giật mình, cảm giác như bị người khác bắt quả tang.
“Tử Lăng, em vốn chẳng thương yêu gì anh ta cả, em đi cùng với anh, đi cùng anh rời khỏi cái đất thị phi này!” Mộ Niệm Quang bò dậy, anh ta lau máu ở khóe miệng đi, nụ cười vẫn nho nhã như trước.
“Mộ Niệm Quang, anh câm miệng, em sẽ không đi cùng với anh!” Vân Tử Lăng vội vàng nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân: “Không phải ngày mai anh mới về sao? Vì sao…”
“À.” Giữa đôi môi mỏng của người đàn ông phun ra một chữ, anh hạ thấp đôi mắt nhìn cô chăm chú, tiếng nói thật trầm thật thấp tuyên bố: “Đêm nay tôi không về, có phải em sẽ ngủ qua đêm ở đây, đúng không?”
“Anh nói bậy bạ cái gì vậy?” Vân Tử Lăng nhíu mày, khó có thể tin tại sao anh có thể nói ra lời như vậy.
“Nói bậy bạ?” Anh từng bước ép sát lại, ép cô đến góc tường không còn chỗ nào lui được: “Những điều tôi vừa mới thấy là gì? Lôi lôi kéo kéo, ôm ôm ấp ấp, em nói là nói bậy à?”
Vân Tử Lăng theo dõi anh, từ trong mắt anh thấy được vẻ châm chọc và khinh thường.
Ngay lập tức, lòng cô trùng xuống một chút, tiếng nói cũng dần nghiêm túc: “Tôi không cần phải giải thích rõ với anh!”
Nói rồi, muốn dùng sức đẩy anh