Chiếc xe thể thao màu xám bạc chạy xuyên qua trong biển người.
Trong lúc ngẫu nhiên chờ đèn xanh đèn đỏ, người đàn ông nghiêng đầu nhìn sang cô.
Mà bây giờ tâm trạng của cô đang sa sút, cô ghé vào cửa sổ xe ngắm nhìn cảnh đêm đang không ngừng biến hóa bên ngoài.
Một lúc sau.
Cuối cùng cũng về tới nhà họ Hoắc.
Vân Tử Lăng đã thay một bộ quần áo, cô đi đến bên cạnh anh. Vì cô đang cúi đầu mà anh không thể nhìn thấy không rõ cảm xúc hiện tại trong đôi mắt cô là gì.
Hoắc Ảnh Quân giơ bàn tay ra, anh muốn nắm lấy tay cô.
Nhưng tay của cô lại đan vào nhau thật chặt, thấy vậy anh cũng chỉ đành bỏ qua.
“Cháu còn biết trở về à?” Khúc Tịnh Kỳ vừa nhìn thấy bọn họ về là đã quăng một ra câu nói lạnh lùng với cô.
Vân Tử Lăng không nói chuyện, cô chỉ thấp giọng nói: “Cháu buồn ngủ rồi, cháu lên lầu nghỉ ngơi trước đây”
Nói xong là cô đã đi lên lầu.
“Mẹ, con cũng lên lầu đây!”
“Haiz, con chờ một chút, bố của con tìm con có việc đó!” Khúc Tịnh Kỳ vội nói: “Con đừng cứ dính lấy cô ta mỗi ngày như thế, bố con tìm con có việc, hình như là chuyện của Tập đoàn Châu Á – Thái Bình Dương, con mau qua đó một chút đi!”
“Vâng!” Hoắc Ảnh Quân không do dự, anh vội đi đến phòng sách của Hoắc Chấn Vũ.
Vân Tử Lăng về đến phòng, cô ngồi xuống ghế sa lon, cả người đều cảm thấy mỏi mệt.
“Cốc cốc cốc”
“Chị dâu.”
Ở cửa truyền đến giọng nói của Hoắc Nhã Linh.
Vân Tử Lăng nghe thấy là nhìn ra cửa.
Cửa lập tức được mở ra.
Hoắc Nhã Linh ngó dáo dác đi vào, trong tay cô ta bưng một chung canh tinh xảo: “Hôm nay mẹ tôi có hầm canh tổ yến bồi bổ cho tôi, cô uống nhanh một chút đi!”
“Tôi không uống nổi.” Giọng nói của Vân Tử Lăng rất yếu ớt.
Hoắc Nhã Linh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Ai u, tôi cố ý chừa cho cô đó, đây chính là tổ yến cực phẩm. Bình thường mẹ tôi còn không nỡ ăn mà để dành cho tôi, tôi cố ý chừa cho cô, cô lại không ăn sao?”
Vân Tử Lăng nhìn sang cô ta, cô bất đắc dĩ cười một tiếng: “Vậy cô cả ăn nhiều một chút nhé.”
“Buổi tối tôi có nếm qua rồi. Nào cô mau ăn đi, ăn rất ngon đó!” Hoắc Nhã Linh lập tức đưa cho cô: “Tôi cố ý chờ cô lâu như vậy, còn không phải là vì muốn báo đáp cô à!”
“Tôi thật sự không ăn nổi!”
Hoắc Nhã Linh bưng chung canh tinh xảo không nói lời nào.
Thấy vậy Vân Tử Lăng bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi ăn.”
“Nhanh lên nhanh lên, đúng lúc uống vào sẽ rất tốt.” Nói xong là cô ta nhanh chóng mở nắp đưa cho cô.
Vân Tử Lăng cầm thìa lên uống, chỉ là lúc uống vào thì lông mày của cô có chút nhíu lại: “Tại sao mùi vị lại có chút là lạ?”
Ánh mắt của Hoắc Nhã Linh có chút né tránh, ngón tay cũng có chút cứng ngắc: “Đâu có… Đâu có mùi gì lạ đâu, đây chính là tổ yến cực phẩm, cô từng uống tổ yến chưa?”
“Không phải mỗi ngày thím Trương đều hầm sao?”
Khóe miệng của Hoắc Nhã Linh giật giật một cái: “Đó là hàng bình thường, đây chính là huyết yến cực phẩm nhất!”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, cô ăn hết chung canh nhỏ kia rất nhanh, sau đó cô đặt nó lên mặt bàn.
Hoắc Nhã Linh nhô đầu ra nhìn một cái, khóe miệng nở một nụ cười tươi: “Cô uống rất sạch sẽ!”
Thấy thế cô ta đứng lên nói:”Chị dâu, vậy cô cứ từ từ nghỉ ngơi, tôi đi về trước!”
Vân Tử Lăng đứng lên: “Đi à? Nhanh như vậy sao?”
“Tôi hơi mệt chút, tôi muốn trở về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi học nữa!” Hoắc Nhã Linh duỗi cái lưng mệt mỏi: “Còn không phải là vì tôi chờ cô về để giúp cô à, không thì tôi đã ngủ từ lâu rồi!”
“Giúp tôi ư?” Vân Tử Lăng nhíu mày: “Giúp tôi chuyện gì?”
Khóe miệng của Hoắc Nhã Linh giật giật một cái: “Tôi nói còn không phải là vì chờ cô…chờ cô trở về uống tổ yến à!”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, ánh mắt của cô đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm cô ta.
“Cô… cô nhìn tôi làm gì? Tôi…tôi còn có thể hại cô hay sao?” Rõ ràng ánh mắt của Hoắc Nhã Linh có chút mất tự nhiên.
Vân Tử Lăng cũng không nghĩ nhiều, ánh mắt của cô dời khỏi người cô ta
Hiển nhiên hiện tại lòng dạ của cô cũng không để ở đây.
“Vậy tôi…tôi đi về trước nhé.” Nói xong là Hoắc Nhã Linh đã lập tức cầm đồ đứng lên.
Vân Tử Lăng nghe tiếng là ngước mắt nhìn cô ta, Hoắc Nhã Linh lại chạy nhanh ra ngoài giống hệt như một tên trộm.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại
“Phù phù phù” Hoắc Nhã Linh đứng ở cửa không ngừng cố gắng điều chỉnh tâm trạng.
Thật đáng sợ!
“Lần đầu tiên làm kẻ trộm thật đúng là có chút sợ hãi, nhưng mà…”
Cô ta ngoái đầu lại nhìn cánh cửa ở sau lưng
Khóe miệng cong lên.
“Hoắc Nhã Linh tôi có ơn ắt trả, nếu như cô có thai sớm một chút, tất nhiên mẹ tôi sẽ chấp nhận cô!”
Dứt lời, cô ta mỉm cười, chào hỏi người giúp việc rồi cầm đồ đi xuống.
Cô ta trở về phòng của mình.
Sau khi Hoắc Nhã Linh rời đi, Vân Tử Lăng cất bước đi ra ban công.
Đêm nay không có trăng, nhưng thời tiết lại nóng muốn chết.
Cô ngồi ở chỗ đó ngắm nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, tâm trạng vô cùng đè nén.
Cũng không biết Mộ Niệm Quang đã khỏe chưa.
Nghĩ tới đây, cô lấy điện thoại di động ra ấn gọi đến một dãy số.
Nhưng…
Hình như trong đầu cô lại nhớ lại bộ dáng Hoắc Ảnh Quân vung tay lên định đánh mình.
Nếu như anh biết mình gọi điện thoại cho Mộ Niệm Quang…
Thì hậu quả kia…
Hai bàn tay của cô nắm thật chặt điện thoại.
Cô rất do dự.
Đột nhiên “ting ting” một tiếng, một tin nhắn được gửi tới.
Vân Tử Lăng nhanh chóng mở ra xem.
Là một dãy số xa lạ.
Nhưng cô cũng rất quen thuộc.
“Xin chào Vân Tử Lăng.”
Cuối cùng cục đá treo trong lòng cô cũng dần dần được để xuống.
Cô chậm rãi tựa vào đệm ghế sa lon, cô chỉ cảm thấy mình quá mệt mỏi rồi.
Cô muốn nghỉ ngơi một hồi…
Nhưng mà cô không biết thời gian mình cần nghỉ ngơi là bao lâu.
Đột nhiên cô bị nóng đến tỉnh giấc.
Nóng quá, nóng quá…
Cô sờ vào điện thoại ở bên cạnh, muốn nhìn một chút xem mấy giờ rồi. Nhìn một chút mới phát hiện mình chỉ nghỉ ngơi được hai mươi phút.
Đứng dậy, đầu óc cô có chút choáng. Nhưng mà, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, cô nóng quá.
Với lại, khát quá…
Từ trên ghế sa lon chỗ gần ban công đứng dậy, cô đi tới bàn bàn rót cho mình một ly nước.
Uống một hơi cạn sạch ly nước lạnh, nhưng giống như cũng không thể giải nhiệt. Cô bực mình giật giật quần áo. Chuyện gì xảy ra vậy, cô cảm thấy thật sự rất khó chịu.
Nóng quá, thật khó chịu… Không thoải mái!
Trên trán bắt đầu chảy mồ hôi. Mặt của cô cũng bắt đầu đỏ dần lên.
“Tôi muốn đi tắm rửa…” Cô nhíu mày, có chút choáng váng.
Nhưng vẫn cầm khăn tắm đi tới phòng tắm để rửa mặt. Nước lạnh, xối vào người cô lạnh buốt, nhưng không thể giảm bớt loại cảm giác khô nóng này chút nào.
Vân Tử Lăng chỉ cảm thấy càng tắm càng không thể thở nổi. Dứt khoát, quấn tạm người vào, rồi đi ra ngoài.
Nóng, làm sao nóng như vậy chứ!
Thật là khó chịu!
Cô vén tóc ra sau tai, đi chân trần tới chỗ ban công.
Hoắc Ảnh Quân vừa vào nhà, thì nhìn thấy cô trùm khăn tắm, chân trần đứng ở chỗ đó, toàn bộ hình tượng muốn bao nhiêu ướt át thì có bấy nhiêu ướt á.
Nhưng anh cũng không có quá nhiều phản ứng, mà còn có chút tức giận. Cô nhóc này không biết bản thân của mình sao?
Xoay người, cầm lấy chăn lông trên giường, rồi anh nhanh chóng đi ra ngoài.
“Ngay cả giày cũng không đi vào, cô suy nghĩ nhiều đến phát bệnh sao?” Người đàn ông lập tức đắp chăn lông lên người cô, rồi ôm cô vào trong ngực, giọng nói mang theo chút trách cứ.
Vân Tử Lăng ngốc nghếch nhìn về phía anh, giọng nói có chút mơ màng: “Hoắc… Ảnh Quân?”
Một tiếng này nói ra, có chút do dự, có chút không tin tưởng, lại có chút mềm mỏng. Giọng nói này, là giọng nói mà anh chưa từng nghe qua bao giờ.
“Ừ, là tôi!” Người đàn ông nhìn vào dáng vẻ của cô, cong môi nói: “Trở về phòng đi, như này sẽ bị lạnh!”
“Hoắc Ảnh Quân…” Cô lại kêu thêm một tiếng, đôi mắt có chút rã rời.
“Ừ, trở về phòng, bên ngoài trời đã nổi gió lên rồi!” Người đàn ông nói xong, rồi ôm eo của cô đi vào bên trong.
Nhưng mà, Vân Tử Lăng lại ôm lấy eo của anh, nhanh chóng, dán sát vào.
Động tác này, làm cho Hoắc Ảnh Quân lập tức ngây dại.
“Cô sao vậy?”
Cô cũng không biết. Cô chỉ cảm thấy nóng, rất nóng…
Chỉ có dựa vào gần thân thể của anh mới cảm nhận được một chút dịu mát.
“Vân Tử Lăng…” Hoắc Ảnh Quân nâng cằm của cô lên: “Cô sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”
Vân Tử Lăng: …
“Đáng chết!”
Hoắc Ảnh Quân chửi mắng một tiếng, rồi đưa cô đưa vào trong phòng.
Lập tức, nhấn vào điều khiển. Cửa kéo tự động đóng lại.
Lúc này, tóc của cô còn chưa lau khô hoàn toàn, phía trên còn hơi ẩm ướt cùng với mùi thơm của sữa tắm.
Mà cô lại ngơ ngác dùng đôi mắt to tròn mê mang nhìn chằm chằm vào anh. Giống như rơi vào trong mộng.
Một màn như thế này, trong nháy mắt, đã hoàn toàn khơi dậy