Ngày hôm sau.
Khi Vân Tử Lăng tỉnh lại, ấn tượng đầu tiên đó chính là thân mình đau nhức…
Khẽ động đậy thân thể, lại chạm phải một thân thể… dịu dàng!
Giật mình một cái, cô nhanh chóng mở mắt ra.
Khuôn mặt điển trai của người đàn ông cứ vậy mà xuất hiện trước mắt cô không chút báo trước nào.
“A!…”
Một tiếng thét chói tai bất ngờ vang lên, như muốn xé rách cả trời.
“Hở?” Người đàn ông mỉm cười, vẫn chưa mở mắt, nhưng ý cười trên khóe môi đã vô cùng dậm.
“Khốn nạn!” Vân Tử Lăng giơ tay lên muốn tát anh một cái.
Thế nhưng, tay của cô lại bị người đàn ông bắt lấy.
Ngay lập tức, Hoắc Ảnh Quân từ tử mở hai mắt ra.
Tối hôm qua ngủ khá là ngon, mặt mũi của người đàn ông tràn đầy sự vui vẻ, cặp mắt sâu xa kia cũng vì vui mà trở nên vô cùng dịu dàng.
Anh trông như vậy, đẹp trai, dịu dàng, nho nhã, tất cả những từ ngữ hoàn mỹ đều tập hợp lại trên người anh cũng không quá đáng.
“Em muốn mưu sát chồng đấy à?” Người đàn ông hơi nhướng mày lên, trong nụ cười lại có vài phần trêu tức.
Sắc mặt của Vân Tử Lăng tối sầm lại, cô nghiến răng nghiến lợi, muốn rút tay của mình lại, toàn bộ khuôn mặt muốn có bao nhiêu phẫn nộ thì có bấy nhiêu phẫn nộ.
Thấy vậy, anh mỉm cười, nắm lấy tay của cô lôi vào trong ngực.
Khi hai làn da lõa lồ đụng vào nhau, khiến cho Vân Tử Lăng muốn đẩy anh ra theo bản năng.
Thế nhưng anh lại ôm lấy lưng của cô, không cho phép cô rời khỏi mình.
Bởi vì, loại cảm giác ôm ấp này.
Thật sự là quá tốt đẹp!
“Hoắc, Ảnh, Quân!” Hai tay để ở trước ngực, ngăn cản sự đụng chạm của hai người.
Toàn bộ lông tóc của cô như muốn dựng đứng cả lên, tiếng nói càng lúc càng như muốn giết người: “Tôi phải báo cảnh sát!”
“Bảo cảnh sát?” Hoắc Ảnh Quân hơi bất ngờ.
Vân Tử Lăng ngước mắt, hai mắt giận sôi lên như sắp tóe lửa: “Anh đang hiếp dâm trong hôn nhân đấy!”
Trán của Hoắc Ảnh Quân thoáng cau lại, dở khóc dở cười: “Tôi là chút chuyện mà vợ chồng nên làm với mợ chủ, sao lại là hiếp dâm được?”
“Tôi không muốn!” Cô hét to lên, ánh mắt giận đỏ ngầu: “Hoắc Ảnh Quân, anh thực sự chính là một tên biến thái!”
Nháy mắt, cô cảm thấy vô cùng tủi thân.
Tối hôm qua cô không nên đi về cùng anh ta.
Anh ta quả thực không phải là người!
Là cầm thú!
Thấy cô chống cự như vậy, Hoắc Ảnh Quân cũng vô cùng bất đắc dĩ: “Chỉ biết là cô nhóc em trở mặt quỵt nợ!”
Anh thực sự không hiểu?
Vì sao, cô cứ không thích anh như vậy?
Thế nhưng, điều phải giải quyết trước tiên đó chính là, hiểu lầm của cô đối với anh.
Tránh cho cô chụp cho anh cái nồi là cầm thú!
Nói rồi, anh cầm lấy điều khiển TV ở một bên, đưa về phía màn hình chiếu mới nhất rồi nhấn nút một cái.
Nháy mắt, phía trên đã xuất hiện hình ảnh.
‘Vân Tử Lăng, em chắc chắn muốn sao?’
‘Tôi muốn, muốn, a, ưm…’
Trong hình, rõ ràng người đàn ông đang kháng cự lại.
Thế nhưng người phụ nữ lại vô cùng nhiệt tình nóng bỏng.
Người đàn ông gián đoạn suốt mấy lần, đều bị cô gái nhỏ kia kéo lại tiếp tục giày vò.
Vân Tử Lăng lập tức bối rối.
“Này, đây cũng không phải là Vân Tử Diễm đâu đấy!” Hoắc Ảnh Quân thấy cô ngây người, anh vội vàng lên tiếng: “Thấy chưa, rõ ràng em đang nói!”
Vân Tử Lăng nhìn hình ảnh trong video kia, chân mày hơi nhíu lại.
Trong đầu, loáng thoáng xuất hiện chút ấn tượng mơ hồ…
‘Muốn, muốn nữa, hu hu… Còn muốn nữa…’
Vân Tử Lăng vốn đang hùng hổ, lúc nhớ lại, càng lúc càng kinh ngạc…
Cô, nhớ ra rồi!
Là cô…
“Tôi có từ chối đấy!” Hoắc Ảnh Quân cao giọng, rất vô tội nói: “Tôi thực sự có từ chối, còn dẫn em đến phòng tắm…”
“Câm miệng!” Vân Tử Lăng nhìn anh chằm chắm, sắc mặt thoáng cái biến từ màu đen thành đỏ lựng.
Hoắc Ảnh Quân hơi nhướng mày, vẻ ma mị quanh quẩn trong đáy mắt, đôi môi mỏng khẽ cong lên cười như không cười, trông vô cùng biếng nhác.
“Tôi rất thích em hồi tối qua đấy!”
Anh nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía video kia, ý cười trong mắt càng rõ hơn.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng thẹn quá hóa giận, giành lấy điều khiển TV trong tay anh.
Vội vàng tắt đoạn phim kia đi.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía sắc mặt mất tự nhiên kia của cô, đột nhiên mở lời trêu ghẹo: “Em xem nên bồi thường tôi thế nào đi? Tối hôm qua tôi suýt thì cạn kiệt tinh lực đấy…”
Vân Tử Lăng nghiêng đầu nhìn anh, vội vàng cầm cái gối ném lên trên người anh: “Đi chết đi!”
Dứt lời, nhanh chóng túm lấy cái chăn ở bên cạnh gói kỹ mình lại.
Tiếp đó, mở tủ quần áo, cầm lấy quần áo, nhanh chóng đi vào trong phòng rửa mặt.
Thế nhưng đôi môi mỏng của Hoắc Ảnh Quân lại khẽ cong lên, ý cười vô cùng đậm.
Mất một lúc lâu sau, Vân Tử Lăng thay quần áo xong, khôi phục như lúc ban đầu rồi đi ra.
Mà Hoắc Ảnh Quân cũng đã mặc xong quần áo.
“Chuyện tối ngày hôm qua không được phép nói ra ngoài!” Cô cầm túi xách ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, cảnh cáo một câu.
Người đàn ông sửa sang quần áo xong, nhìn về phía cô rồi mỉm cười: “Tan học xong tôi đón em, thế nào?”
Vân Tử Lăng không thèm để ý đến anh nữa, quay người đi ra ngoài.
Hoắc Ảnh Quân cũng không ngại sự lạnh lùng của cô, trái lại còn như một đứa bé, vui vẻ cười đi vào nhà vệ sinh.
Vân Tử Lăng vừa đi vào cửa, lại đụng phải Hoắc Nhã Linh.
“Chào chị dâu!” Hoắc Nhã Linh vừa nhìn thấy cô, đã nở một nụ cười rất vui vẻ.
Vân Tử Lăng nhíu mày, ánh mắt chớp cái nhìn chòng chọc cô ta.
Chân mày của Hoắc Nhã Linh cau lại, thoáng chút không được tự nhiên: “Chị dâu, chị, chị nhìn tôi làm gì?”
Nói xong, cô ta đi đến phía thang máy.
“Nhã Linh!”
Bước chân của Hoắc Nhã Linh thoáng dừng lại, thân thể hơi cứng đời: “Làm… Làm sao vậy?”
Vân Tử Lăng đi tới, đứng trước mặt cô ta, cau mày lại: “Thứ hôm qua cô cho tôi uống là thứ gì?”
Vừa mới rồi ở trong nhà vệ sinh, cô suy nghĩ lại một chút.
Tối hôm qua cô ta thật sự rất không bình thường.
Cái hành động đóng, giống như là… Thuốc kích dục mà bên ngoài đồn đãi!
Thế nhưng, trước đó cô vẫn rất tốt, không phải sao?
Như vậy, sơ hở duy nhất, đó chính là khi cô uống cái gọi là ‘tổ yến’ kia xong!
Khóe miệng của Hoắc Nhã Linh khẽ giật giật, ánh mắt rõ ràng bắt đầu bất thường: “Tôi, tôi, thứ tôi cho cô uống là… Là tổ yến mà, cô, không phải cô biết rồi sao!”
“Hoắc Nhã Linh!” Vân Tử Lăng trông thấy ánh mắt của cô ta, lập tức hiểu ra.
Tối hôm qua, cô đã phát hiện ánh mắt của cô ta có gì đó không đúng.
Thế nhưng, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Thế nhưng, vào giờ phút này, nếu là cô không biết nữa, vậy thì thật là dại dột!
Hoắc Nhã Linh cũng hơi chột dạ, cô ta nhìn cô, bĩu môi: “Tôi, tôi không phải vì muốn giúp cô hay sao, mẹ tôi không thích cô, nếu như cô có thể sinh em bé sớm một chút, vậy không phải là được lòng của