Đã gần hai ngày kể từ khi Vân Tử Lăng bị giam giữ.
Cô không thể làm được bất cứ việc gì khác ngoài sốt ruột suốt hai hôm liền.
Bốn người đó thực sự theo sát cô một tấc cũng không rời.
Ngay cả khi đi vệ sinh cũng có Hoa đi theo từ đầu tới cuối.
Mà Vân Hà sau khi rời đi thì chưa từng liên lạc lại.
Cô không thể biết được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Làm sao bây giờ?
Rốt cuộc cô phải làm sao bây giờ?
“Xem ra, chị gái cô đã thay thế vị trí của cô thành công rồi!” Thấy cô thi thoảng lộ ra vẻ mặt lo lắng, Hoa không khỏi cất lời.
Vân Tử Lăng nhìn cô ta, không nói gì cả.
“Ôi chao, không phải cô nói mình rất lợi hại hay sao? Đứng trước mặt anh rể mà anh rể còn không nhận ra, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy bị lộ khuyết điểm nhỉ?” Hoa cười nhạo lên tiếng.
Vân Tử Lăng vẫn không nói gì.
“Ha ha, đừng ra vẻ thanh cao nữa, nếu tôi đoán không nhầm, chẳng bao lâu nữa, cô sẽ chẳng còn bất cứ giá trị lợi dụng nào đâu.” Dường như Hoa đã quá quen với những chuyện như này, giọng điệu cô ta nghe có vẻ hết sức bình thường.
Hổ thì nấu cơm trong phòng bếp.
Hai gã đàn ông có chút quyền cước kia thì liên tục nhìn Vân Tử Lăng chằm chằm, ánh mắt lộ ra sự hưng phấn đầy hèn mọn và bỉ ổi.
Vân Tử Lăng chuyển hướng nhìn, trong lòng nảy sinh một chút bất an không thể nói rõ.
‘Reng reng reng’, đột nhiên, điện thoại di động của một trong hai tên cao lớn vang lên.
Gã đàn ông cầm điện thoại lên nhìn, lập tức cười nói: “Là cậu Vân gọi tới.”
Nói xong liền nhấc máy trả lời.
“Alo? À, vâng vâng, cậu Vân cứ yên tâm, chúng tôi làm việc lúc nào cũng tuyệt đối gọn gàng và sạch sẽ!” Gã đàn ông vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Vân Tử Lăng nở nụ cười.
Tuy nhiên, nụ cười này không hề thân thiện.
Rất nhanh sau đó, gã đàn ông cao lớn đặt điện thoại xuống.
“Cậu Vân nói gì đấy?” Tên mập lập tức vội vàng đi tới hỏi thăm.
Gã đàn ông cao lớn mỉm cười: “Cậu Vân nói, cho chúng ta mang người đến vùng ngoại thành.”
“Đến vùng ngoại thành làm gì?” Tên mập dường như vẫn chưa kịp phản ứng.
“Làm gì là làm gì? Đương nhiên là xử lý!” Gã cao to gõ vào đầu đồng bọn một cái.
Nghe vậy, tên mập lập tức cười tủm tỉm: “Xử lý? Tức là cậu Vân không cần cô ta nữa? Thế thì…” Hắn ta nhanh chóng quay đầu, nhìn chằm chằm vào Vân Tử Lăng, miệng nở nụ cười bỉ ổi, hai tay không ngừng xoa vào nhau.
“Đừng có gấp, đợi tí nữa sẽ được thưởng thức. Có điều lần trước tao lỡ hứa với đại ca sẽ chuẩn bị cho anh ấy vài món hàng ngon, tại tiền tao nợ anh ấy còn chưa trả hết. Giờ đem con này qua đỡ tạm, ngủ một bữa, sau đó chúng ta nhặt lại cũng được.”
“Hả? Nhặt đồ thừa?” Tên mập có chút không vui: “Sao chúng ta không thể làm trước rồi hẵng đưa cho đại ca?”
“Mày ngu à, đại ca thích hàng gì còn không biết sao? Có bao giờ mày thấy đại ca dùng lại hàng cũ không?” Tên cao lớn hung dữ trừng mắt nhìn tên mập: “Đừng phá hỏng chuyện tốt của tao!”
Thấy vậy, tên mập liền im bặt.
Hoa nghe thấy vậy vội vàng chạy tới: “Mấy người muốn đưa cô ta đi đâu? Chuyện của chúng tôi thì thế nào? Tiền của chúng tôi đâu?”
Người đàn ông khinh bỉ nhìn về phía cô ta: “Cậu Vân nói, tiền đã có trong tài khoản của cô, nhưng chỉ có ba mươi triệu!”
Lúc này, Hổ cũng đi tới: “Ba mươi triệu? Không phải đã thỏa thuận là một trăm năm mươi triệu sao?”
“Một trăm năm mươi triệu?” Gã cao to mỉm cười, vỗ vỗ vào mặt Hổ: “Mày còn có mặt mũi đòi một trăm năm mươi triệu? Cho mày ba mươi triệu đã là thừa, tự nhìn lại xem mình đã gây nên chuyện tốt gì đi, thiếu chút nữa để người chạy mất!”
“Chuyện này không công bằng, tôi muốn tìm cậu Vân để hỏi!” Hổ nghe vậy vô cùng tức giận, định lấy điện thoại ra gọi
Gã cao to cười đầy mỉa mai: “Gọi đi, có tin giờ mày gọi qua, tới ba mươi triệu cũng không thể cầm về nữa không?”
Chỉ một câu đã làm Hổ choáng váng.
Hoa vội vàng nắm lấy tay người đàn ông nhà mình, lắc đầu nói: “Thôi được rồi, do chúng tôi sai trước…”
Thấy vậy, gã cao to nhếch mép cười: “Vẫn là đàn bà hiểu chuyện!”
Nói rồi, hắn nhìn về phía tên đồng bọn mập mạp: “Mày ra đánh xe xuống dưới lầu, các người phụ một tay, bọn tao cần đưa cô gái này đi ngay lập tức!”
Vân Tử Lăng nghe thấy vậy, vội vàng lắc đầu kêu a…a…
Gã cao to nghe được, bèn đi tới nhéo mặt cô rồi cười: “Đừng lắc, đêm nay các anh sẽ để em được sảng khoái ngay thôi, ok không?”
Hai mắt Vân Tử Lăng tràn đầy phẫn nộ, cô đỏ mắt nhìn chằm chằm về phía chúng.
Tuy nhiên, gã đàn ông dường như không hề phát hiện, vội vã thúc giục mọi người nhanh chóng di chuyển cô đi.
Đêm nay, bọn chúng còn phải chụp được ảnh cô nàng này bị người ta luân phiên cưỡng bức thì mới nhận được khoản tiền thù lao cuối cùng.
Cho nên, bọn chúng không thể chờ đợi dù chỉ là một phút!
――――――
Nhà họ Hoắc.
“Em muốn đi tìm Mộ Niệm Quang, đúng không?”
Nụ cười này của người đàn ông khiến người ta ớn lạnh.
Là thứ trước đây Vân Tử Diễm chưa bao giờ nhìn thấy.
Trong khoảnh khắc chợt thoáng qua, trái tim cô ta không hiểu sao bỗng khẽ run rẩy.
Thật đáng sợ!
Người đàn ông nhìn thấy cô ta bất giác lùi về sau một bước, trên môi nở nụ cười, chậm rãi đi về phía trước.
Sau đó, anh đưa tay sờ lên mái tóc có chút bù xù của cô ta, ánh mắt có chút quen thuộc, thản nhiên nói: “Em muốn đi đâu, nói lại lần nữa, nào?”
Rõ ràng là một giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Nhưng vẫn khiến trái tim của Vân Tử Diễm ‘thình thịch’ hẫng một nhịp.
Đây không phải là bất cứ sự rung động nào hết.
Đây là một sự kinh hãi từ tận đáy lòng.
Cô ta không khỏi nắm chặt quần áo của mình, run rẩy cất tiếng: “Em…em…”
Hoắc Ảnh Quân nhấc cằm cô ta lên: “Em làm sao, hả?”
Vân Tử Diễm nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt của người đàn ông, toàn thân đều cảm thấy cứng đờ.
‘Thằng bé Ảnh Quân này, cháu càng đối nghịch với nó thì càng chọc tức nó, nếu muốn bắt chước Vân Tử Lăng, cháu phải học cách cự tuyệt nó!’
‘Tử Diễm, chỉ cần cháu có một đứa con, thì cha của Ảnh Quân tự nhiên sẽ đứng về phía cháu, hiểu không?’
Tay phải của Vân Tử Diễm nhéo mạnh vào bắp đùi, ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Sau đó, cô ta đẩy anh ra thật mạnh, lạnh lùng nói: “Hoắc Ảnh Quân, anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi thực sự có việc phải làm!”
Nói rồi cô