Vân Tử Lăng, đang ở đâu?!
Những lời này không phải câu nghi vấn.
Mà là câu khẳng định.
Anh đã chắc chắn, cô ta không phải là Vân Tử Lăng!
Cơ thể Vân Tử Diễm mềm đi.
“Ầm” một tiếng, tựa vào cánh cửa.
Phát ra tiếng động.
Chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt của cô ta đã nhăn nhó tới cực điểm.
Hoắc Ảnh Quân đứng dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ta và từng bước một kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Chân của Vân Tử Diễm không thể kiềm chế mà run rẩy.
Nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng dựa vào cửa để chống đỡ một chút.
Để bản thân không quá nhục nhã và xấu hổ.
Hoắc Ảnh Quân từng bước đi tới trước mặt cô ta, đến khi cả bóng người che ở trước mặt mới dừng lại.
Ngay khi cô ta đang cảm thấy hoảng sợ bất an, cánh tay anh bất ngờ đặt lên cửa.
Giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
“Vân Tử Lăng, đang ở đâu!”
Anh hỏi lại thêm một lần nữa.
Vân Tử Diễm run rẩy, thậm chí cả hàm răng cũng va vào nhau lập cập.
“Anh, anh đang nói gì đấy?” Cô ta miễn cưỡng duy trì những âm thanh phát ra, cố gắng để giọng nói của mình bình thường nhất có thể.
Thấy vậy, người đàn ông đột nhiên dùng tay bóp cổ cô ta, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Anh hỏi em lần cuối, Vân Tử Lăng, ở đâu!”
Vân Tử Diễm ngây dại, bàn tay của người đàn ông đang nắm cổ cô ta dần siết chặt, hô hấp trong nháy mắt bị cắt đứt.
Cô ta ngay lập tức cảm thấy không còn dưỡng khí.
Điều khiến Vân Tử Diễm kinh hãi hơn nữa là vẻ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của người đàn ông trước mặt, đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh lè như dã thú, nguy hiểm chí mạng trong đêm đen.
“A…A…A…” Sức lực trên tay người đàn ông có chút lớn.
Vân Tử Diễm chỉ cảm thấy hô hấp ngày một khó khăn, trước mắt cũng càng lúc càng tối dần.
Bàn tay cô ta bừa bãi bấu víu vào tay anh, muốn cố gắng gỡ chúng ra một chút.
Nhưng chút sức lực này của cô ta hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới so với sức mạnh của Hoắc Ảnh Quân.
“A…A…A…”
Hai mắt Vân Tử Diễm bắt đầu trắng dã, một tay từ từ buông thõng theo thời gian.
Đúng lúc này, Hoắc Ảnh Quân đột ngột nới lỏng tay.
Không khí bất ngờ ùa tới, Vân Tử Diễm vội vàng cúi người ho dữ dội.
“Khụ khụ khụ…”
“Rầm”
“Á—-”
Một tiếng động lớn và một tiếng hét vang lên cùng một lúc.
Tiếng động lớn này khiến Vân Tử Diểm bất giác ngồi xổm xuống theo bản năng.
Cả người cô ta run rẩy, hai tay bịt chặt tay, chậm rãi quay đầu lại.
Sau đó, cô ta mới phát hiện nắm đấm dữ dội của người đàn ông hướng về phía cửa…
“Vân Tử Diễm, em còn muốn giả vờ bao lâu nữa?”
Vân Tử Diễm nhìn ánh mắt hung ác và nham hiểm của người đàn ông, toàn bộ không khí quanh người như bị mây đen bao phủ, đáng sợ không khác gì Thần Chết.
“Hoắc… Hoắc Ảnh Quân, anh… anh đang nói cái gì vậy?” Vân Tử Diễm lùi về phía sau, toàn thân vẫn không ngừng run rẩy.
Hoắc Ảnh Quân cong môi, chậm rãi ngồi xổm trước mặt cô ta.
“Em có muốn biết mình đã sai ở đâu không?”
Vân Tử Diễm không nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn anh đầy cảnh giác.
“Em có thể bắt chước được giọng điệu của cô ấy, dáng vẻ của cô ấy, nhưng ánh mắt của Tử Lăng, cả đời này em không bao giờ có thể bắt chước được!”
Vân Tử Diễm nuốt nước bọt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Ánh mắt?
Cái con nhỏ nông thôn quê mùa đó thì có ánh mắt gì?
Anh đang lừa cô ta!
Nhất định là như vậy!
“Hoắc Ảnh Quân…anh, anh thôi đi!” Vân Tử Diễm ép mình phải nói gì đó: “Nếu anh không thích, thì có thể rời…”
‘Lần trước đưa cho nó một trăm năm mươi tỷ, nó cũng không bằng lòng ly hôn, nhất định đừng nhắc tới chuyện này!’
“Rời cái gì?” Ánh mắt đen sẫm nham hiểm của người đàn ông nhìn cô ta chăm chú.
“Rời xa…rời xa tôi một chút!”
Thấy vậy, Hoắc Ảnh Quân nở nụ cười.
Chỉ có điều, nụ cười này rõ ràng không lọt vào đáy mắt.
Ngay khi Vân Tử Diễm thầm kêu không ổn, bàn tay của người đàn ông đã bất ngờ siết chặt cằm cô ta, sức mạnh lớn đến mức dường như có thể bóp nát cả xương cốt.
“Chưa đến Hoàng Hà thì em chưa từ bỏ ý định đúng không?” Vừa dứt lời, một tay anh nắm lấy quần áo của cô ta kéo mạnh.
“A—-”
Chiếc áo sơ mi vừa mặc lại đã bị anh xé toạc.
“Cởi đồ lót ra!” Anh lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
“Năm năm trước em đã được làm phẫu thuật ghép tim, anh nghĩ, khoa học kỹ thuật dù có tiên tiến tới mấy cũng không thể không lưu sẹo!”
Nghe vậy, đồng tử của Vân Tử Diễm co rút mạnh, toàn bộ cơ thể ngây dại.
Hoắc Ảnh Quân cười lạnh một tiếng, buông cô ta ra, đứng lên, trịch thượng từ trên cao nhìn xuống: “Không cần làm đến bước cuối cùng, anh cũng biết em chỉ là hàng giả. Vân Tử Diễm, cô ấy khác với em, cho dù hai người có cùng một khuôn mặt, thì vẫn là khác nhau! ”
Nước mắt của Vân Tử Diễm bỗng nhiên rơi xuống.
“Vì sao, vì sao lại không giống cơ chứ?” Cô ta ngước mắt đầy phẫn nộ hét lớn.
“Trong mắt cô ấy không có nhiều ham muốn và lợi lộc như em!”
Vân Tử Diễm không bị thuyết phục, hai mắt đỏ bừng: “Không có ham muốn và lợi lộc như em? Không có ham muốn lợi lộc thì tại sao nó lại quyến rũ anh? Tại sao lại gả cho anh? Mục đích nó quay cái video kia còn rõ ràng hơn cả so với em, dựa vào đâu anh lại thích nó mà không thích em? Rõ ràng em biết anh trước, em không cam lòng!”
Hoắc Ảnh Quân cong môi cười: “Tất cả những chuyện này không phải đều do một tay em tạo thành hay sao? Ngày đó, không phải chính em đã đưa cô ấy lên giường của anh à?”
Vân Tử Diễm cắn môi, hung dữ nhìn anh, không biết nên nói gì.
“Cô ấy đang ở đâu?”
Hai mắt Vân Tử Diễm đỏ hồng, cắn chặt môi không lên tiếng.
Sắc mặt của Hoắc Ảnh Quân trở nên lạnh lùng hơn.
“Không nói đúng không? Vậy để anh đi hỏi người ‘cha’ tốt của em, tin rằng, ông ta sẽ rất vui lòng nói ra tất cả!” Dứt lời, Hoắc Ảnh Quân quay người định rời đi.
“Cô ta ở huyện Châu Bồ!” Vân Tử Diễm hét lên, sau đó gục xuống khóc lớn: “Hoắc Ảnh Quân, rốt cuộc anh yêu cô ta đến nhường nào?”
Người đàn ông không hề quay lại, lạnh lùng cất tiếng: “Ít nhất, cô ấy là người đầu tiên khiến anh thực sự muốn đem lòng yêu thương, chiều chuộng!”
“Hi Vân thì sao? Cô ấy không phải là vị hôn thê của anh sao?” Vân Tử Diễm hét lên: “Sao anh có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy? Không phải anh đã nói sẽ yêu cô ấy mãi mãi sao? Trên người em có trái tim của cô ấy, em, em còn có gương mặt giống như Tử Lăng, Hoắc Ảnh Quân, tại sao anh không yêu em, tại sao?”
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân nghiêng đầu nhìn về phía cô ta.
“Em hiểu được bao nhiêu về Hi Vân?”
“Cô ấy, cô ấy là vị hôn thê của anh, nếu đã là vị hôn thê của anh, chẳng lẽ anh không yêu cô ấy?