Chương 10: Ai cho cô chạm vào người tôi?.
Ngoại hình của một người có thể dễ dàng thay đổi, chỉ duy có ánh mắt là không thể nào đổi thay. Huống chi, một đêm kia, đôi mắt của người đàn ông này đã in sâu vào trong tâm trí của cô.
Bởi vậy, cho dù bây giờ anh ấy đang đeo khẩu trang nhưng cô vẫn có thể nhận ra được…
“Cô gì ơi, nhanh lên nào!” Quách Sở Tiêu vừa bấm giữ thang máy vừa nói với Vân Tử Lăng.
Mà người đàn ông kia đã bước vào thang máy trước. Dáng người Hoắc Ảnh Quân cao lớn, lại thêm hơi thở lạnh lùng khiến cho người bình thường không dám tới gần. Do đó, thang máy vẫn rất trống trải.
Vân Tử Lăng nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó giả vờ ho khan một tiếng, cố che giấu sự bối rối của mình trong giọng nói: “Tôi còn có việc, anh cứ đi trước…”
“Nhanh lên nhanh lên, thang máy sắp đóng lại rồi!” Quách Sở Tiêu không nghe thấy cô nói gì, trông thấy cô ngẩn người đứng đó thì anh ta nhanh chóng chạy tới, túm lấy cổ tay Vân Tử Lăng, kéo cô vào bên trong.
Trong nháy mắt, cửa thang máy đóng lại.
Ngay lập tức, Vân Tử Lăng cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao cô lại ở trong thang máy rồi? Rõ, rõ ràng khi nãy cô đã lấy cớ rời đi rồi cơ mà?
Mặc cho Vân Tử Lăng có oán trách như thế nào đi chăng nữa, cánh cửa thang máy vẫn đóng lại trước sự kinh ngạc của cô…
Trong thang máy cũng không đông người lắm. Nhưng không hiểu vì sao, Vân Tử Lăng lại cảm thấy vô cùng hồi hộp, thậm chí đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Người đàn ông vẫn lạnh lùng đứng ở một bên, từ đầu đến cuối cũng chưa từng động đậy một chút nào.
Mà Vân Tử Lăng – thật khéo làm sao – bị Quách Sở Tiêu kéo đến đứng ở ngay bên cạnh Hoắc Ảnh Quân…
Cô lén liếc nhìn sang bên cạnh, lập tức hít một hơi thật mạnh, chiếc áo bông của cô đã chạm vào quần áo của anh ấy…
Không hiểu sao, Vân Tử Lăng chợt rùng mình một cái, đôi chân khẽ cử động…
Vân Tử Lăng, đừng sợ, anh ấy sẽ không nhận ra mày đâu…
Vừa nghĩ, cô vừa cắn cắn môi, đưa mắt nhìn chằm chằm cánh cửa thang máy. Sao mà mãi không có người nào bấm thang máy thế?
Mặc kệ, tí nữa cho dù thang máy có dừng lại ở bất kỳ tầng nào đi chăng nữa, thì cô cũng phải lao ra ngoài!
‘Đinh!’ Thang máy mở ra ở tầng năm. Vân Tử Lăng không hề nghĩ ngợi, định chạy thẳng ra ngoài.
Nhưng mà, không ngờ rằng trong một lúc lại có nhiều người bước vào thang máy như vậy. Đám người cứ chen lấn nhau, đẩy Vân Tử Lăng – người vốn đang muốn ra ngoài – vào lại chỗ cũ.
“Ôi chao, tôi còn chưa kịp…” Lời còn chưa nói xong, thang máy đã từ từ đóng lại.
Vân Tử Lăng bất đắc dĩ cắn cắn môi, thật đúng là…
“Oa oa…” Đột nhiên, một tiếng gào khóc truyền ra từ bên trong thang máy.
Tất cả mọi người đều bị tiếng khóc làm cho giật mình. Lúc này, Vân Tử Lăng mới chợt phát hiện, đứng phía sau cô là một người phụ nữ đang ôm một cậu bé khoảng ba tuổi trong ngực, cậu bé đang gào khóc, thậm chí còn đưa tay túm tóc người phụ nữ.
“Khoai Tây, con đừng làm ồn!” Người phụ nữ nhíu mày, cố dỗ cậu bé.
“Hu